Chương 3: Lam Trạm là người đặc biệt

476 29 0
                                    


"Lam Trạm! Lam Trạm! "

Bên tai vang thanh âm quen thuộc làm khoé môi Lam Trạm thoáng cong lên, nhưng rồi biểu cảm trên mặt hắn lại nhanh chóng trở lại trạng thái không cảm xúc.

"Ôn Vô Tiện." Hắn cất giọng chào thiếu niên đang tiến đến bên kia. Nhận được tông giọng xa cách đó, Ôn Vô Tiện liền nhăn mày cau có với đối phương.

"Lam Trạm, ta phải bảo ngươi gọi ta là Ôn Anh bao nhiêu lần nữa đây?" Y gắt gỏng đòi hỏi. "Cứ tiếp tục khách sáo như thế thì mọi người sẽ bắt đầu nghi ngờ liệu chúng ta có phải bằng hữu không đấy."

"Ân. Đều là lũ ngốc." Lam Trạm nói. Theo như những gì hắn biết, bất cứ ai nghi ngờ sự thật rằng hắn và Ôn Vô Tiện là bằng hữu thân thiết của nhau hẳn phải là một tên ngốc.

"Lam Trạm, ngươi không thể cứ suốt ngày gọi những người không hiểu được mình là đồ ngốc." Ôn Vô Tiện thấp giọng vờ mắng, mặc dù ánh mắt thích thú kia đã lập tức phản bội y. "Chỉ vì ta hiểu ngươi yêu quý ta nhường nào không có nghĩa là tất cả mọi người đều hiểu, được chứ? Đó cũng là lý do tại sao ngươi nên gọi thẳng tên ta— theo cách đó, mọi người sẽ đều sẽ tự minh bạch! "

"Không hợp quy củ." Lam Trạm trả lời, mặt khác cố gắng áo chế nhịp tim đập mạnh đột ngột của mình. Hắn biết Ôn Vô Tiện luôn nói chuyện kiểu bông đùa thế này, cũng biết rằng y không rõ tâm tình thật sự của mình — bởi vì trêu chọc hắn khi y khi đã hiểu điều đó hẳn sẽ rất tàn nhẫn. Dù Ôn Vô Tiện có rất nhiều tính xấu nhưng tàn nhẫn hiển nhiên không phải là một trong số đó.

"Không hợp quy củ? Đó là lý do của ngươi sao? " Ôn Vô Tiện nghi ngờ hỏi. "Nhìn ta này! Ta đâu làm gì trái với quy củ đâu!"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm to tiếng." Hắn sẽ không bao giờ thừa nhận rằng việc hắn từ chối gọi thẳng tên Ôn Vô Tiện là vì bản thân cảm thấy rung động trước sự bối rối của người nọ khi cố gắng thuyết phục mình.

"Ta không to tiếng mà, ta chỉ... nói chuyện một cách nhiệt tình mà thôi! Và trước khi ngươi tiếp tục nói ta 'cấm bộc lộ cảm xúc quá mức' hay bất cứ điều gì tương tự thế, thì ta đảm bảo là điều này chẳng phá vỡ gia quy nào cả. Ngược lại, thực tế thì đây là một phản ứng hoàn toàn bình thường khi gặp lại bằng hữu thân thiết nhất của ta lần đầu tiên sau hơn một năm—

"Thân thiết nhất?" Lam Trạm đột ngột chen ngang. "Ta tưởng Ôn Ninh —"

Việc Ôn Vô Tiện thân thiết với Ôn Ninh thế nào không cần nói nhiều cũng đủ hiểu. Người ta thậm chí còn đồn rằng hai người 'Thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt' — mặc dù nếu so sánh với quan hệ thật sự giữa y và hai nhi tử kia của Ôn Nhược Hàn thì có lẽ đó không phải là cách mô tả hay nhất.

"Ôn Ninh là bằng hữu lớn tuổi nhất của ta, đúng vậy, và y cũng hiểu ta hơn bất kì ai khác." Ôn Vô Tiện bâng quơ đáp lại. Y nhìn sang Lam Trạm và khoé môi cũng dần hạ xuống, thay vào đó là thứ gì đó mềm mại hơn. "Nhưng Lam Trạm là Lam Trạm chứ." anh nói khẽ. "Lam Trạm là người đặc biệt hơn."

[Đồng nhân Vong Tiện] Nhật Tâm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ