14.

850 104 19
                                    

(Mỗi ngày đều có tình yêu~)



...



Vương Nhất Bác nhỏ giọng nức nở.

"Anh à, em đã từng nói không muốn để anh chịu khổ, em nói muốn bảo vệ anh, tại sao... Tại sao anh phải làm như vậy?"

"Ngốc, có thể ôm người anh yêu trong lòng như thế này, anh đã may mắn hơn rất nhiều người khác rồi."

"Ấy chết, xin lỗi xin lỗi, tôi chưa thấy gì cả, mù mắt chó rồi..."

Chị Phỉ vừa mở cửa ra đã bị cảnh này đập vào mắt, vội vã chạy ra ngoài gõ cửa lại.

"Tiêu Chiến, có thể ra nói chuyện một chút không?"

Vương Nhất Bác cau có nhíu nhíu mày.

"Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt tôi?"

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến nhẹ giọng trách cứ, "Không được dùng thái độ như thế nói chuyện với người khác, em chờ ở đây, lát nữa anh sẽ trở lại thôi."

Ngoài hành lang, chị Phỉ ngại ngùng mở miệng.

"Cha Vương Nhất Bác tới, nói muốn gặp cậu đấy."

Tiêu Chiến cũng chẳng hề ngạc nhiên, náo loạn như thế này, ngài Vương làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.



...



Cha của Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách uống trà, phía sau là Lý Thế Hằng đang cung kính đứng nghiêm trang. Tiêu Chiến điềm nhiên đứng đối diện, suốt buổi chỉ cười điềm nhiên lạnh nhạt.

Cha Vương trợn mắt ráo riết nhìn anh.

"Vẫn là cậu."

Tiêu Chiến gật đầu cười rạng rỡ.

"Đúng, vẫn là tôi."

"Trả nợ cũng nhanh phết nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, tôi có tay có chân đàng hoàng cơ mà, làm việc nhiều hơn một chút rồi trả thôi."

Ngài Vương bất chợt ngừng uống trà, cười khẩy liếc anh một cái.

"Còn dám trở về sao? Ai da, tuổi trẻ cơ mà, trí nhớ cũng kém quá rồi đấy."

"Ông sai rồi, phải là do tôi nhớ dai quá, cho nên mới trở về đây."

"Ồ? Là sao nhỉ?"

"5 năm trước, tôi cứ nghĩ chỉ cần buông bỏ tất cả đi tha hương cầu thực, Nhất Bác sẽ hạnh phúc vui vẻ, nhưng tôi sai rồi."

Tiêu Chiến không cười nữa, đôi mắt hạ thấp tưởng chừng như có vài nét cô quạnh trong đó.

"Mấy năm này em ấy trải qua chắc hẳn là tệ lắm, một mực tra tấn mình. Từ một cậu nhóc vô tư vui vẻ biến thành một người bất cần như thế, mỗi ngày đều đeo lên cái mặt nạ của một ngôi sao phóng túng ngang ngược, ông thấy em ấy liệu có vui nổi không? Bộ dạng đó làm tôi xót xa vô cùng, cho nên tôi quyết định, vô luận có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không bỏ em ấy lại nữa."

Ngài Vương trầm ngâm mím chặt môi, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.

"Quả là biết ăn nói, trong lòng cậu chắc hẳn rất rõ, năm đó ta vẫn còn nhân từ chán, muốn giết cậu, một lời là đủ."

𝐛𝐣𝐲𝐱 | trả nợ ; editNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ