Chương 33: Đất khách

2.3K 228 5
                                    

Edit: OhHarry

Beta: Ling_

Một tuần sau, Bùi Dĩ Nghiêu lên máy bay ra nước ngoài, một thân một mình mở ra con đường theo đuổi học tập.

Trần Thính không tới sân bay tiễn được vì vẫn còn một môn phải thi, cậu chỉ có thể ngồi trong phòng thi ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Trên bầu trời có một chiếc máy bay bay xẹt qua, không biết có phải máy bay Bùi Dĩ Nghiêu ngồi không.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh tổng hợp, lúc thi xong đã 4 rưỡi chiều, mọi người ra khỏi phòng thi, tạm biệt nhau chuẩn bị về nhà.

Ngô Ứng Văn hào hừng kéo Lâm Quyển qua so đáp án, Dương Thụ Lâm thấy vậy cũng tham gia cùng nhưng chưa gì cậu chàng đã phát hiện ra vấn đề: "Chúng, chúng mày nói gì? Chính sách kinh tế vi mô? Sao lại chính sách kinh tế vi mô? Vi mô ở đâu?"

Ngô Ứng Văn chớp chớp mắt: "Hả? Phần cuối còn đề viết mà?"

Dương Thụ Lâm: "Đề bài không phải viết về Macau hả!"

Mọi người nín lặng.

Trần Thính phản ứng nhanh nhất, trầm ngâm một lát rồi nói: "Macro chứ không phải Macau đâu ông nội."

*Kinh tế vi mô: Macroeconomic.

Ngô Ứng Văn: "........"

Quyển ca, Quyển muội: "........"

Dương Thụ Lâm: "Rồi xong luôn."

Chương trình đại học năm hai kì 1, Dương Thụ Lâm đã gặp phải sai lầm lớn nhất trong lịch sử thi đời mình. Lúc Trần Thính đưa cậu chàng tới ga tàu, vẻ mặt Dương Thụ Lâm vẫn còn mất hồn, không dám tin.

Sai lầm như vậy có thể khiến cậu chàng bị đánh rớt môn quan trọng nhất khoa. Bởi bài thi năm nay rất khó nên bây giờ chỉ có thể hy vọng giáo viên chấm nương tay và mong các thầy cô sẽ không cười chết trên văn phòng.

Tiễn Dương Thụ Lâm xong, Trần Thính đi gặp Nguyễn Tâm. Cậu đã thu dọn hành lý xong từ hai ngày trước để chuẩn bị cùng Nguyễn Tâm về nhà.

Quê cậu vẫn như trước, kênh rạch chằng chịt đan xen khiến mùa đông càng thêm ẩm và lạnh. Trần Thính đặt hành lý trước cửa nhà rồi mở cửa, không khí trong nhà lạnh lẽo, không có hơi người.

Căn nhà này là suất tái định cư mà quê cậu đền bù khi lấy đất làm đường. Vì chiếc thuyền kia mới là nơi mẹ và ba Trần Thính cùng nhau sống chung nên mẹ cậu không thích ở trên bờ, bởi vậy suốt nhiều năm qua có mỗi cậu thi thoảng lên ở.

Mang hành lý vào phòng xong, Trần Thính cầm theo hai bộ quần áo ở nhà chạy tới chỗ thuyền neo. Thuyền nhà cậu neo ở ven bờ sông, cách khu dân cư không xa.

Con thuyền bất động dựa vào bờ, do đã được kéo dây điện nên không di chuyển được. Nhưng nếu cho thuyền nhỏ từ chỗ này ra sông thu lưới bắt cá thì cũng tiện hơn so với sống trên bờ.

"Mẹ, con về rồi!"

Đi qua ván gỗ hẹp, Trần Thính chạy lên boong tàu, xốc rèm cửa đi vào.

Đáp lại cậu chính là hương thức ăn quen thuộc, Trần Tố ngó đầu ra từ phòng bếp nhỏ: "Ôi chao, Thính Thính nhà mình về rồi hử, mau vào đây để mẹ nhìn nào."

[Edit] Thính Thính - Lộng Thanh PhongWhere stories live. Discover now