Chap 1

3.5K 150 23
                                    

Bầu trời vô cùng âm u như đang thể hiện cảm xúc của ai đó phải ,người đó đang phải đối mặt với một thứ rất chu là quan trọng không ai khác là Choi Beomgyu vì sao bầy trời lại âm u không thể nào tối hơn được nữa
Vì ngày cũng là ngày ba mẹ cậu gặp tại nạn
.
_Trước lúc đó_
"Nay ba mẹ về rồi"cậu hí hửng vì ba mẹ sau 5 năm đi công tác ở nước ngoài đã trở  về cậu mong chờ ngày này lắm rồi, Bỗng nhiên có cuộc điện thoại lạ gọi điện cho cậu .Cậu nhấc máy

"Dạ alo ai vậy ạ"cậu thắc mắc hỏi

"Cậu có phải là Choi Beomgyu"người bên kia đáp ,khiến cậu thắc mắc vì sao người đó biết tên mình

"phải tôi là Beomgyu đây có chuyện gì vậy"cậu đáp giọng hơi lo lắng

"ba mẹ cậu bị tai nạn nặng mời cậu lên bệnh viện gấp"người kia nói với giọng nghiêm trọng.

Câu nói đó như sét đánh vào tai của cậu. Cái gì vậy ,họ mới về cơ mà sao lại bị tai nạn cớ chứ. Cậu chạy thật nhanh tới bệnh viện trong sự lo lắng mong muốn ba mẹ không rời xa mình

_Ở bệnh viện_
Cậu đi tìm kiếm phòng của ba mẹ, lo sợ rằng cậu không thể nhìn thấy ba mẹ cậu lần cuối đôi mắt bắt đầu ngấn lệ vì lo sợ, gương mặt có đôi nét tuyệt vọng ,cậu vẫn cố chấp để tin rằng ba mẹ mình không phải đã dẫn tới cái kết cục âm dương cách biệt núi thế. May mắn thay, cậu tìm được nơi mà ba mẹ cậu đang được chữa trị, trái tim cậu bắt đầu nhẹ nhõng hơn bao giờ hết ,cậu thở phào nhẹ nhõm gương mặt có một chút khởi sắc hơn mà nếu còn nhẹ tin tức tốt hơn chắc cậu sẽ yên tâm ra

"cậu là Beomgyu "bác sĩ hỏi cậu khi thấy cậu tới, nhìn bộ dạ có chút hoảng loạn kia bác sĩ cũng đoán ra cậu lo tới mức nào rồi

"phải tôi là Beomgyu đây, ba mẹ tôi,.. ba mẹ tôi... "cậu rưng rưng nước mắt,giọng cậu run run sợ sẽ nghe tin tức gì  xấu ,tay nắm chặt lại cầu nguyện cho những người nuôi dưỡng mình còn bình an quay về

"Ba mẹ cậu..." bác sĩ không biết nên nói sự thật với cậu như thế nào, mặc dù đối với cái việc sống còn này của bệnh nhân rất nhiều lần, nhưng khuyết điểm của họ là về lời nói họ không biết nói sao để người nhà bớt đau lòng hơn

"bác sĩ, anh mau nói cho tôi biết đi ba mẹ tôi như thế nào rồi hả "cậu hoảng loạn sợ gào lên, cậu thấy nét mặt có chút buồn liền đoán ra ba mẹ mình đang nằm trong tình huống như thế nào nhưng tai nghe không mắt không thấy thì cậu sẽ không tin những gì mình nghĩ

"tại nạn đã khiến họ chấn thương sọ và tổn thương nhiều bộ phận quan trọng trên cơ thể nên họ có thể sẽ rất khó để bảo toàn được tính mạng"bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi trả lời ngập ngừng, những câu những từ bác sĩ nói nó đã đấm một nhát vào trái tim nhỏ bé này của cậu.

Cậu như chết đứng ngay lúc đó, cậu không muốn nghe cũng không dám tin. Rõ ràng là sáng nay họ vừa gọi điện thoại cho cậu còn vui vẻ nói chuyện với nhau và việc họ sẽ làm từng món mà cậu yêu thích, vậy mà giờ họ lại nằm trên bệnh viện nữa sống nữa chết. Cậu khụy xuống vì quá sốc khi nghe tin này.

𝕋𝕒𝕖𝔾𝕪𝕦 ♥ℝ𝕦𝕟~𝔸𝕨𝕒𝕪Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ