Chap 21 Taehyun's pov

806 65 39
                                        

Tôi run rẩy khi nhìn cảnh tượng này ,một điều tôi đã từng nghĩ tới nhưng khi thấy cảnh tượng mà anh chết sao tôi lại sợ cơ chứ

Tôi cố gắng lay anh dậy như một tên ngốc nghếch vậy.Tôi đã nổ súng bắn chết anh sao anh có thể dậy được chứ

"Beomgyu..anh...dậy..đi"tôi nức nở trong lòng vô cùng ấy náy và sợ hãi nhưng anh chẳng tỉnh dậy

Mọi thứ thật hỗn loạn tôi dường như chẳng biết làm gì cả ,đầu của tôi dường như trống rỗng chẳng thể suy nghĩ gì thêm

"bệnh viện ..!"tôi chợt nhớ ra đến nơi đó ,nơi đó cũng chính là nơi đang chữa trị cho ba mẹ anh mà nếu tới đó nhanh chóng thì anh sẽ vẫn sống và sống bên cạnh tôi

Tôi cố bình tĩnh hơn và chạy xung quanh ngôi nhà để tìm một mảnh vải thật dài khi tìm thấy nó, tôi chạy thật nhanh về chỗ anh đang nằm và cầm máu cho anh ,trong lòng tôi vẫn  hữu hy vọng  đó tôi mong nó thành sự thật .

Sau khi cầm máu cho anh ,tôi bế anh lên nhìn gương mặt của anh mà tim tôi lại đau nhói

Hành hạ ,tra tấn anh đã đành rồi bây giờ tôi còn tự tay giết cả anh ,một con người lương thiện nhưng chịu nhiều đau khổ và thiệt thòi nhưng lại không được ông trời phù hộ cho anh

Chạy thật nhanh ra chiếc xe đang đợi tôi ở trong góc kia ,khi cảnh cửa xe được mở ra gương mặt bác tài xế bỗng nhiên sợ hãi hơn bao giờ hết do người tôi đầy máu nhưng trên tay vẫn còn bế anh mà

"Bệnh viện Seoul ,nhanh lên"Tôi ra lệnh cho bác tài xế giọng hối thúc bác vì tôi không muốn mất đi anh thêm một lần nào nữa

Tôi không dám ôm  anh nếu tôi ôm anh thì nhưng giọt máu trong người anh sẽ chảy ra nhiều hơn ,thứ tôi là được là vú ve gương mặt xinh đẹp của anh

Ánh mắt tôi từ một kẻ tàn nhẫn giờ trở thành ánh mắt ôn dù và một chút buồn bã

Tôi lại không ngờ anh chính là con người mà khiến tôi động lòng ,từ một con người nô lệ thường xuyên bị hành hạ nhưng lại làm động lòng của một tên ác quỷ

"em xin lỗi Beomgyu ah"tôi biết những lời xin lỗi này anh không thể nghe và nếu anh nghe được thì cũng sẽ chẳng tha thứ những việc mà tôi đã gây ra đối với anh

Tại sao tôi lại có cảm giác hối hận chứ  ,đôi mắt ác quỷ của tôi bây giờ còn đỏ hơn nhưng không phải do tức mà là khóc

Tầm vài chục phút sau chiếc xe hiện tại đã dừng trước cổng bệnh viện .Tài xế vừa mở cửa ra

Tôi bế anh và chạy thật nhanh  vào trong bệnh viện Seoul

Não tôi bây giờ chỉ chứ một suy nghĩ đó là cứu Beomgyu ,không để anh được chết
"bác sĩ đâu " tôi như gào lên để tìm bác sĩ trong cái bệnh viện to lớn này

Lần lượt những vị bác sĩ trong tình trạng  đang hoang mang và có chút khó hiểu khi  đi ra chỗ tôi

"làm ơn hãy cứu người này"tôi chỉ vào con người đang đẫm máu dù cho đã băng bó

Các vị bác sĩ và ý tá lúc đầu có chút hoảng sợ khi nhìn thấy anh như vậy tôi cá họ nghĩ rằng anh bị vậy đều do tôi nhưng nếu họ nghĩ thế thì họ đã đúng rồi chính tôi bóp còi cơ mà

𝕋𝕒𝕖𝔾𝕪𝕦 ♥ℝ𝕦𝕟~𝔸𝕨𝕒𝕪Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ