đúng như lời hứa, ngay sau khi ăn sáng xong, thái hiền liền phi đến tạp hóa gần đấy mua một chai nước nho cho ninh khải.
"này, của mày."
thái hiền chép miệng.
"ui, iem xin."
nhóc đưa hai tay ra nhận lấy chai nước nho, chẳng ngần ngại gì mà mở nắp đưa lên miệng tu ừng ực, trước con mắt kì thị của cậu bạn.
"hàaa, sảng khoái quá!!!"
"này, mày uống nhiều nước nho vậy, không sợ béo à?" thái hiền hiếu kì hỏi khi chứng kiến sức ăn của đứa bạn
thật sự thì một tháng hè vừa qua, dường như ninh khải đã tiến hóa từ cánh cụt thành heo thì phải.
chính xác thì nhóc đã biến kì nghỉ hè của mình thành một kì ngủ đông, ngày ngày luẩn quẩn trong nhà chờ đồ ăn tiếp viện từ mẹ hưu và thái hiền. mặc cho lũ bạn đi đông đi tây, chán leo núi thì chuyển sang leo cây, bày ra đủ trò nghịch ngợm thì nhóc lại dành tất cả thời gian để chơi gấu bông, chơi mệt thì ăn, ăn no lại nằm, nằm chán lại dậy chơi, cứ lặp lại như một vòng tuần hoàn. còn chưa kể là nhóc này đã lớn tướng rồi mà bao gấu bông trong nhà vẫn tranh giành lấy hết, từ của em gái cho đến chị gái, đều lấy cớ là 'mượn' để chôm luôn.
cũng nhờ đấy mà sau kì nghỉ hè ninh khải đã béo trắng ra mấy vòng, vì thế mà thái hiền mới gọi nhóc là heo-cụt. ban đầu ninh khải chả thích đâu, nhưng dần dà cũng thấy cái biệt danh cũng dễ thương nên để cho cậu gọi như vậy.
còn thái hiền á?
với danh nghĩa là một cậu con ngoan trò giỏi, thì đã lấy thư viện làm nhà thứ hai.
sáng sớm đánh răng rửa mặt ăn sáng xong xuôi, liền phi thẳng đến thư viện mặc cho thời tiết có nóng như cái chảo rán. cơ mà thư viện có điều hòa mà, cũng không sao lắm. đọc chán đọc chê thì dắt xe đi về. qua trưa thì lại lên đọc tiếp.
thi thoảng được buổi chiều man mát thì lại xách mông qua nhà con heo-cụt vẫn còn ngủ trương thây nứt xác kia rủ đi chơi. ừ, nhưng lôi được nhóc dậy hay không mới là chuyện. với cái dáng người tí hon kia thì sao kéo nổi người như ninh khải. vậy nên số buổi đi chơi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
và câu hỏi đặt ra là, vì sao thái hiện lại cứ phải có ninh khải thì mới đi chơi được?
thì câu trả lời sẽ là: vì thái hiền bị mù đường, ninh khải thì không. trông cái thủ đô bé tí như thế, mà lạc nhau như chơi.
có hôm thái hiền cũng bất lực quá mà tự xách xe đạp đi chơi luôn, kết quả là chú khương, bố của thái hiền và ninh khải phải đi tìm đến loạn cả óc.
và cuối cùng, khi tưởng là con sóc kia đã bị hốt qua trung quốc bán rồi, thì ninh khải đã tìm được cậu đang ngơ ngác giữa phố đi bộ. tìm được thái hiền, việc đầu tiên ninh khải làm là lôi máy ra gọi cho chú khương, sau đấy mới chạy tới bắt con sóc nghịch ngợm kia về nhà.
vậy mà cậu vẫn cứ đứng lì ở đấy, làm bộ khoanh tay dỗi nhóc. lôi kéo mãi cũng không chịu lên xe, mà hai người cứ giằng co ở chốn đông người như vậy, mắc công người ta lại hiểu nhầm ninh khải đang muốn bắt cóc trẻ e...nhầm, nhầm, bắt cóc dụ dỗ trẻ vị thành niên, nên cuối cùng ninh khải cũng phải nhẹ nhàng hạ giọng, nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ningtyun] - cub 50
Fiksi Penggemar"ê khải, xong chưa?" "sắp xong rồi đợi xíu!" . . hueningkai(top!)xkangtaehyun(bot!) - [txt] <third>