Giai điệu của [Ám hiệu] làm ta từ trong giấc mơ giật mình tỉnh giấc, không thể làm gì khác hơn là chạy đi nghe điện thoại.
Hiện tại bị đồ đệ yêu quý đánh thức ta từ trong thanh thản và an nhàn, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi bị ta mắng cho một trận.
Phía sau lưng hơi nhột một chút, đầu ngón tay của Cẩn mơn trớn theo hình xăm của ta, khiến ta không có lòng dạ nào tiếp tục cùng đồ đệ nói chuyện điện thoại, có điểm lo nghĩ, cũng có chút kích động, hết lần này tới lần khác đồ đệ lại lải nhải liên tục trong điện thoại, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bị buộc đến thẹn quá thành giận.
Đem điện thoại ném qua một bên, bắt lại bàn tay đang tác quái. Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà muốn nói gì đó, lại trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Một đêm điên cuồng, bây giờ nhớ tới cũng có chút ngượng ngùng. Quay đầu nhìn sang, vừa vặn cùng Cẩn bốn mắt nhìn nhau. Tâm tư của ta nàng tự nhiên sáng tỏ, giả vờ không biết nhìn xung quanh.
Ngẫm lại tối hôm qua, không tự chủ nở nụ cười, sao ta lại cảm thấy được việc nhờ đưa khăn mặt là một cái hố... Bất quá... Coi như là ta cũng hợp tác, nói tóm lại hiệu quả rất tốt...
Xoay người ôm lấy Cẩn bên cạnh đang xuất thần, vốn là muốn tìm chuyện để nói, lại phát hiện cả hai đều đang lúng túng nhìn trái nhìn phải. Thấy nàng hai mắt khép hờ, tóc vương trên trán, lại làm ta rung động. Mặt có chút nóng lên, Cẩn dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, cười yếu ớt, nhất thời thấy đầu có chút choáng váng, lại có cảm giác như say rượu...
Có một số việc, phát sinh qua một lần, liền nhất định sẽ phát sinh lần thứ hai, thậm chí...
Hiện tại mới phát hiện, ta thực sự là sắc lang số một trên đời này.
Mãi cho đến buổi tối mới rời giường, thu thập sẵn sàng, đến nhà ca ca Cẩn ăn cơm tối, tay trong tay tản bộ. Đèn rực rỡ, dòng xe cộ ngược xuôi, không phải cuối tuần, người trên đường không nhiều. Chúng ta đều không nói gì, chỉ là an tĩnh đi. Đi qua cửa nam, đi qua công viên Hoàn Thành, xem qua sông Hộ Thành. Đứng ở dưới tường thành, nhìn phía trên đèn và tường xưa thẫn thờ...
Cẩn nói, đã đặt vé máy bay đi Hàng Châu, nàng muốn đi xem Ô Trấn.
Ô Trấn đối với ta mà nói là một địa phương tràn đầy mộng ảo và ký ức. Ta đã từng muốn Cẩn và ta, mười ngón tay đan chặt, đi qua bảy cây cầu của trấn, ngắm nước chảy mây trôi, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh và tình yêu đơn giản.
Chuyến đi này đối với ta mà nói tựa hồ có chút vội vội vàng vàng, không có chuẩn bị gì cả. Ngày thứ hai vội vã chạy tới sân bay Hàm Dương, ngồi trên máy bay mới phát giác được mọi việc gần đây phát triển thật sự là quá nhanh, trong lúc nhất thời làm ta ứng phó không xuể. Cẩn ngồi ở bên cạnh ta, lật xem tạp chí.
"Khó chịu sao?" Chẳng biết lúc nào, Cẩn ghé vào bên tai ta nhỏ giọng hỏi.
"Không sao!" Ta cười cười, dùng ngón tay chỉ cái lỗ tai, "Mỗi lần ta đi máy bay đều đau lỗ tai, phiền muốn chết!"