Chương 8: Tương lai (3)

847 88 36
                                    

Nhiếp Hoài Tang cả đêm trằn trọc không miên, cách vách là phòng ngủ của Vân Tước, cho nên thở hắn cũng không dám thở mạnh, rất sợ gây ra tiếng động gì làm người bên kia cầm gậy qua đây đánh hắn. Nhưng ngủ không được chính là ngủ không được, nhẹ nhàng trở mình vài lần, Nhiếp Hoài Tang lại nhịn không được nhớ tới những gì xảy ra hôm nay...

Xác thật là hoang đường.

Hắn lại chạy tới tương lai, còn có thể trở về sao? Nếu trở về, hắn có thể cứu Đại ca sao? Ở tương lai, hắn và Vân Tước rốt cuộc có quan hệ gì nha?! Hảo phiền.

Cửa bị người mạnh mẽ kéo ra, không sai, phong cách phòng ở mà Vân Tước xây lên, hoàn toàn là Nhật thức, truyền thống lại tối giản. Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ ngồi bật dậy, nhìn về phía cửa thì thấy Vân Tước mặc một bộ thâm sắc áo tắm, sắc mặt bình tĩnh đứng ở cửa nhìn hắn.

"... Cung Di, ngươi không ngủ được sao?" Nhiếp Hoài Tang khúm núm hỏi.

"Ngươi quá xảo."

"..." Nhiếp Hoài Tang: Quả nhiên!

"Cái kia, không bằng ngươi cho ta qua phòng khác ngủ... xa phòng ngươi một chút là được..." Nhiếp Hoài Tang giơ tay phát biểu ý kiến.

"Không cần." Vân Tước lạnh nhạt nói, trực tiếp tiến vào phòng, đi đến trước giường, động tác thong thả nằm xuống vị trí bên cạnh, nhắm mắt lại đạm đạm nói: "Hiện tại, ngủ đi."

"..." Nhiếp Hoài Tang.

--- Như vậy ngươi nói ta ngủ thế nào!!! Càng khó ngủ hảo sao?! Nhất định sẽ bị đánh!!!

Mười năm sau Vân Tước Cung Di thật sự là khó đoán!

Vân Tước trở mình, nghiêng người đưa mặt về phía hắn, Nhiếp Hoài Tang bất tri bất giác bị dung mạo trước mắt hấp dẫn tầm mắt, vẻ mặt chăm chú đánh giá hắn. Mũi cao, cánh môi thật mỏng, nhợt nhạt một tầng huyết sắc, nhất định là lạnh... Làn da cực trắng, lại ngoài ý muốn có vẻ khỏe mạnh. Khóe mắt dù nhắm lại vẫn xếch lên cao, mất đi vẻ lãnh đạm âm trầm ngày thường, thay vào đó là có một chút ôn nhu, trầm tĩnh. Ở bên cạnh hắn, luôn có vẻ đặc biệt an tâm.

"Cung Di, tại sao ngươi không cho ta báo thù?"

"Cung Di, ngươi báo thù thay ta sao?"

...

Vân Tước mở mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, cười.

"Ân."

Nhiếp Hoài Tang an tâm nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Nếu vậy, ta và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì nha..."

Trong bóng đêm, Vân Tước im lặng nhìn thiếu niên trước mắt, thở dài.

Sáng hôm sau.

Lúc Nhiếp Hoài Tang xoa xoa mắt tỉnh dậy, bên cạnh đã không có người. Vừa nghĩ, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, là Ôn Ninh.

"Hoài Tang ca, ngươi tỉnh sao?"

"Tỉnh tỉnh! Chờ ta một lát, ta đi ra ngoài!" Nhiếp Hoài Tang lật đật bò dậy rửa mặt, súc miệng. Hắn nhìn bản thân trong gương, vỗ vỗ mặt vài cái, hăng hái kéo cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Ôn Ninh vẫn ở đó chờ, có chút ngại ngùng sờ đầu nói: "Khiến ngươi đợi lâu, có chuyện gì sao?"

[ĐN Ma đạo tổ sư] Vân Thâm đích phù vânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ