Từng tia nắng của bình minh dần hé mở, lưu động lại trên mái tóc của cậu. Jeon Jungkook thích ngắm bình minh lắm, thích cảm giác ấm áp của những sợi nắng bao quanh người mình. Lúc ấy, muốn bao nhiêu thoải mái, ấm áp liền có được bấy nhiêu.Lên thành phố rồi, Jeon Jungkook cũng chẳng có thời gian để nhàn rỗi ngắm ông mặt trời lên như hồi còn dưới quê. Hôm nay bất chợt được thưởng thức cảnh đẹp này, lòng cậu lại có biết bao xao xuyến.
Kim Taehyung nhìn vẻ mặt thích thú của người ngồi bên cạnh mà trong lòng lại nổi lên bấy nhiêu là ôn nhu. Tạo hóa sinh ra ông Mặt Trời đã vô cùng tỏa sáng rồi, ấy thế mà còn tạo thêm một Jeon Jungkook lung linh gấp bội. Trong mắt một kẻ sinh tình như Kim Taehyung, Jungkook chính là mĩ cảnh xinh đẹp nhất thế gian.
Nhắc về chuyện lúc nãy Kim Taehyung trêu cậu, Jeon Jungkook cũng lại đỏ mặt mà bỏ đi đến phiến đá bên cạnh ngồi say sưa ngắm bình minh đến tận bây giờ. Cái tên giở trò kia cũng không khác mấy, như một cái đuôi bám theo ngồi cạnh cậu Jeon. Tạo nên một chuỗi dài trong im lặng suốt hai mươi phút hơn rồi.
Vẫn là người đàn ông mang chất giọng trầm ấm, ngọt ngào lên tiếng trước, phá tan bầu không khí yên ắng này.
"Em giận anh à?"
"Không có."
Jeon Jungkook đáp nhưng không dám xoay lại nhìn thẳng mặt anh.
"Vậy tại sao không nói chuyện?"
"Tôi không biết phải nói gì thôi..."
Kim Taehyung nghe xong lại đen mặt, cũng không dám trừng mắt như lúc nãy nữa.
"Anh dặn em xưng hô như thế nào khi không có mọi người?"
"Jungkook chưa quen thôi!"
Nghe được những lời này, cơ mặt Kim Taehyung giản ra trông thấy, khuôn miệng nhoẻn cười.
"Phải ngoan như thế anh mới thương."
Jeon Jungkook này cũng chẳng chịu thua đâu, vẫn giật khóe miệng cãi lại cho bằng được.
"Mới không cần anh thương ý!"
Nhìn một bộ đáng yêu này, Kim Taehyung kiềm lòng không được liền đưa tay bẹo má người thương. Còn ôn nhu thỏ thẻ:
"Không cần thì anh cũng thương em."
Jeon Jungkook với câu nói này liền đỏ mặt, sợ lắm mấy lời ngọt ngào phát ra từ miệng người kia nên im bặt luôn.
Kim Taehyung vẫn nhìn cậu ôn nhu lắm, cũng đủ để biết tình cảm anh dành cho tiểu bảo bối trước mặt lớn như nhường nào. Thu bàn tay lại đặt gọn gàng trên bắp đùi, anh hỏi:
"Jungkook muốn nghe anh kể chuyện không?"
Jeon Jungkook không nhìn thẳng vào anh, vẫn cứ đưa mắt nhìn theo đám mây trắng đằng xa, gật nhẹ.
"Jungkook nghe."
Kim Taehyung mỉm cười, cũng hướng theo ánh nhìn của Jungkook, thổi suy nghĩ theo một khoảng xa xăm.
"Anh sinh ra trong một gia đình hoàn hảo trong mắt của mọi người, bố anh là quân nhân. Anh ngưỡng mộ về bố lắm nên quyết định theo chân sự nghiệp của bố."
BẠN ĐANG ĐỌC
TaeKook - Thượng Tướng Kim
Açãochuyện về cậu sinh viên jeon jungkook bị lạc về những tháng ngày của seoul thế kỉ hai mươi. lưu ý: mọi chi tiết, tình huống trong truyện đều là do tác giả tự vẽ ra, không dựa theo bất cứ giai đoạn, yếu tố lịch sử nào. ✽ tác giả: trịnh khâm (@khamtr_...