seven: dawn

195 36 1
                                    

Jeon Jungkook nhìn chằm chằm vào bốn bức tường trắng xóa xung quanh, các ngón tay không ngừng co giật. Một tấm thẻ lạ được gắn trên cổ tay cậu.

Trại tị nạn vẫn trông y hệt như trong kí ức của cậu. Lạnh. Luôn tràn ngập những mùi hương khô khốc và khó chịu. Máy móc ở đây hoạt động không ngừng và phát ra những tiếng bíp bíp chẳng bao giờ ngớt.

Luôn có các y tá thường trực đi qua phòng cậu, đẩy đi đẩy lại các xe kim loại chất đầy thuốc và hồ sơ; mặc đồng phục trắng tinh, tóc chải lên gọn gàng, tay đeo găng. Jungkook không thèm nhìn họ. Họ luôn thì thầm với nhau về cậu một cách lén lút, nhìn chằm chằm vào cậu như một sinh vật lạ.

Họ cho rằng Jungkook đã bị câm vì cậu chẳng mấy khi mở miệng. Nhưng Jungkook vẫn có thể nghe, tất nhiên. Cậu nhận thức được rất nhiều về mọi vật xung quanh mình. Giác quan duy nhất mà Jungkook đã mất đi đó là đôi chân cậu.

Jungkook vẫn có thể nghe và hiểu tất cả mọi thứ; thậm chí là những suy đoán ngu ngốc của họ về vụ án đã khiến cả nước xôn xao.

Các giả thiết.

Các bí ẩn đã từng là cuộc sống của cậu.

Jeon Jungkook - "kiệt tác" bé nhỏ nhưng lớn lao của họ.

"Ai lại để ba bệnh nhân tâm thần đi chơi cùng nhau chứ?" Cậu sẽ lại nghe họ nói với nhau như vậy, như thể họ không phải là những người đã ký vào tờ giấy xuất viện nhiều năm trước.

Chao ôi, thật thảm thương - được tự do sau nhiều năm trị liệu, chỉ để bị nhốt một lần nữa trong căn phòng xưa kia.

Thật không hiểu vì sao các bác sĩ cứ thích nhìn vào mắt cậu bằng chiếc đèn pin thu nhỏ ngu ngốc của họ, hỏi cậu những câu hỏi mà họ biết rằng cậu sẽ không bao giờ trả lời. Thi thoảng, cảnh sát lại đến nán lại quanh cậu, liên tục hỏi về những cái tên trong quá khứ mà cậu cá chắc cậu sẽ nhớ nếu những khuôn mặt của họ không ám ảnh cậu mỗi đêm.

Người duy nhất sống sót sau vụ thảm sát Daegu, họ đã gọi cậu như vậy. Mệnh danh cậu như một anh hùng, ca ngợi sự dũng cảm của cậu.

Nhưng Jungkook chỉ muốn từ bỏ tất cả. Cậu có quyền gì để sống như thể mình chưa từng nhìn bạn bè của mình chết ngay trước mắt? Làm sao cậu có thể tự hào, khi bị mọi người chế giễu những kỷ niệm của bạn bè cậu?

Jungkook là một kẻ hèn nhát; bỏ lại bạn bè của mình chết thảm thiết.

Đôi khi Jungkook tự hỏi liệu những tiếng la hét cậu nghe thấy vào ban đêm là của các bệnh nhân khác hay của Namjoon. Cậu tự hỏi liệu những âm thanh va đập mạnh mà mình nghe được chỉ là do ai đó đang đập đầu vào tường, hay là tiếng cơ thể Jin gục xuống sàn? Là tiếng chuông nhỏ từ chiếc đồng hồ báo thức trên chiếc bàn cạnh giường, hay từ chiếc bộ đàm bị nghiền nát của Yoongi?

Dù có cố gắng thế nào, Jungkook vẫn ngửi thấy rõ mồn một mùi kim loại dày đặc từ đêm đó.

Dù cố gắng làm sao, chiếc áo khoác của cậu vẫn in đậm những vết ố màu máu khô.

Dù có đau khổ, hối hận đến mấy, bàn tay vấy máu của cậu - máu của những người bạn đáng thương - vẫn chẳng thể rửa sạch.

BTS | Trans | Another Name For The Devil ✅Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ