Thứ bảy , cảnh sát Vương không phải tăng ca , đúng sáu giờ chiều đã thấy hắn lảng vảng ở khu phố gần nhà. Hắn thuần thục tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa ra.
Hôm nay sau lại yên ắng như thế này?
Vương Nhất Bác chưa kịp tháo giày hay nới lỏng cà vạt , hắn thất thần bấm điện thoại gọi cho omega vị dâu.
- Anh... chưa bán xong nữa hả , có cần tôi đến giúp?
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi mới dám trả lời lại hắn , cảnh sát Vương vừa nghe xong đã muốn tá hỏa chạy đi tìm người. Tiêu Chiến vừa rồi nói gì thế? Hắn vẫn chưa tiêu hóa xong được nha , cái gì mà mấy tên đòi nợ thuê lại đến phá quán , cái gì mà Đậu Phộng bị đẩy ngã đến hôn mê giờ đang ở trong bệnh viện. Hắn tuy là cảnh sát anh dũng nhưng vẫn là người nha , tim cũng không có khỏe lắm đâu , bây giờ anh lại muốn dọa hắn cái gì?
Hắn phải mất gần hai mươi phút đồng hồ để đến được bệnh viện nhi đồng Bắc Kinh , vừa bước đến dãy hành lang anh bảo , cước bộ của hắn càng trở lên gấp rút hơn , mắt cũng dáo dác định vị xem hai cha con đối phương đang ngồi ở nơi nào.
- Tiêu Chiến!
Omega nhỏ ngồi trên băng ghế xanh dài lạnh lẽo của bệnh viện , trên tay đang ôm một tiểu thịt viên nhỏ , đứa nhóc được cha xoa xoa lại còn được nghe hát ru sớm đã chìm vào giấc ngủ.
- Tôi đã nói không sao rồi , cậu vẫn mất công đến đây...?
Vương Nhất Bác không để ý đến lời anh nói , hắn tiến lên kiểm tra một vòng quanh người anh , tay chân đều bị người ta đánh đến bầm tím , một mảnh máu đỏ dọa người vẫn đọng ở khóe miệng , nhìn qua đã biết anh đang rất đau.
Tâm hắn bất chợt động lên một cái , lòng cũng ẩn ẩn đau đau , là hắn không bảo vệ tốt cho hai người bọn họ rồi.
- Bọn họ đến tìm anh mấy lần rồi?
Cảnh sát Vương vừa xoa đầu Đậu Phộng vừa hỏi , người này rốt cuộc đã giấu hắn những việc đau khổ gì , mấy tháng ròng rã trôi qua mà anh vẫn chưa thể mở lòng với hắn. Vương Nhất Bác đã cố gắng như vậy rồi , thế mà đối phương hết lần này đến lần khác luôn chọn cách trốn tránh hắn , đây là chưa tin tưởng hắn sao?
- Mỗi tuần đều đến....
Tiêu Chiến cúi mặt xuống , ngập ngừng kể cho hắn nghe những điều hắn chưa bao giờ biết và anh cũng chưa từng có ý định giãi bày cho hắn biết. Anh thực sự chưa một lần muốn chia sẻ với hắn , thế mà Vương Nhất Bác luôn ngộ nhận , mấy người bọn họ là một gia đình.
- Sao anh không nói cho tôi biết?
Vương Nhất Bác nhìn đứa nhỏ bị thương , cảm giác tức giận đột nhiên bùng phát , Tiêu Chiến không muốn chiếu cố cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ đến Đậu Phộng một chút , thằng nhóc không có tội , cũng không cần phải thay họ chịu tội. Omega nhỏ từ bao giờ lại là người ích kỉ đến như vậy? Vì không muốn gần đến hắn mà khiến cơ sự này xảy ra , cảnh sát Vương không thể chịu nổi sự bảo thủ cùng nhu nhược của anh nữa.
- Chúng ta không phải là gia đình.... cậu Vương , cậu cũng đừng quan tâm chúng tôi nhiều như thế nữa , ơn của cậu , tôi không thể trả.
