4. Nữ chính

127 11 3
                                    

Không thể không nói, Thảo Mãng Anh Hùng cũng coi như có trí tưởng tượng phong phú.

Thế giới giả tưởng được miêu tả trong nguyên tác, giờ đây đã biến thành cảnh tượng chân thật, từng cái từng cái một hiện ra trước mắt Tạ Tri Vi.

Mây khói dưới chân mênh mông cuồn cuộn, núi đồi xanh ngắt nối tiếp liên miên. Liếc mắt vừa nhìn, mơ hồ có thể thấy được năm tòa thành với phong cách kiến trúc khác nhau.

Ở giữa chính là Đăng Thiên thành, trang nghiêm to lớn, do chưởng môn tự mình tọa trấn.

Nếu như Tạ Tri Vi nhớ không lầm, lúc này toàn bộ mấy vạn người của Đạo Tông đều tập hợp ở một nơi phía trước tòa thành này gọi là Nhất Bộ Nhai.

Nhất Bộ Nhai không phải là vách núi bình thường, nó vốn là một ngọn núi. Truyền thuyết kể rằng mấy trăm năm trước nó bị tổ sư khai sơn của Đạo Tông một kiếm san bằng, đỉnh chóp trở thành bình đài rộng mấy dặm vuông, phía dưới lại là vực sâu vạn trượng.

Đăng Thiên thành lấy Nhất Bộ Nhai làm trung gian cách ngọn núi lân cận tới mấy chục trượng, ở giữa không hề có cầu nối với nhau .

Chính là nói, người không có tu vi mười năm trở lên, không thể đi lên Đăng Thiên thành.

Nam chính Mục Hạc có thiên tư cực tốt, tuy rằng chưa bắt đầu tu luyện, dựa vào ánh mắt siêu phàm cũng thấy được tình hình của Đăng Thiên thành. Hắn cố ý mở to đôi mắt sáng lấp lánh, ngạc nhiên nói: "Chân nhân, nơi đó quá cao rồi, chúng ta có thể đi lên được sao?"

Tạ Tri Vi trêu đùa hắn: "Ngươi đoán xem."

Nói xong hắn ở trong lòng tự nhấn like cho mình, nhìn đi, cái gì gọi là kỹ thuật diễn! Diễn viên hạng ba hủy nhân vật, diễn viên hạng hai diễn sắc mặt bên ngoài nhân vật, diễn viên hạng nhất đắp nặn nhân vật! Tạ Tri Vi chẳng qua là một nhân vật trên trang giấy, ta cho hắn thêm chút đặc tính hài hước, lập thể sinh động biết bao nhiêu!

Mục Hạc không có quay đầu nhìn, trong lòng lại là một trận cảm khái.

Tạ ân nhân quả thật không hề kiêu ngạo, so với hạng cặn bã Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự lại mạnh hơn gấp trăm lần! Nhưng, khó bảo đảm hắn không phải là giả vờ, hiện giờ ngoại trừ mình, ai cũng không đáng tin!

"Đối với chân nhân mà nói khẳng định không tính là gì, là ta ít thấy việc lạ mà thôi."

Mục Hạc chợt ngưng cười nói, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Đăng Thiên thành đang càng lúc càng gần, ngón tay giấu trong ống tay áo âm thầm siết chặt. Ngay khi hắn tập trung tinh thần, chuẩn bị cùng kẻ thù giáp mặt, thanh kiếm dưới chân đột nhiên trầm xuống, vậy mà bắt đầu rơi xuống dưới.

Hắn nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Chân nhân, đây là......"

Tạ Tri Vi không đáp, chỉ cong cong khóe môi, bộ dáng cao thâm khó đoán.

Mục Hạc ra sức khẽ gật đầu: "Chân nhân nhất định tự có đạo lý."

Tạ Tri Vi tiếp tục bảo trì bộ dáng thần bí, trong lòng thì ai thán, quả thực có đạo lý, lão tử say kiếm, muốn nôn có được không......

Đáng thương vi sư chết quá sớmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ