| 001 - Đầu thất |

1.4K 82 8
                                    

Quỷ Công

| 001 – Đầu thất |

"Thầy ơi... em... em thích thầy——"

Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, thanh niên đang ngủ mơ lập tức bị bừng tỉnh.

Anh ngồi dậy, bật cái đèn bàn ở cạnh đầu giường lên. Lục Hoài Sinh tựa vào đầu giường, dụi mắt, thở hổn hển. Sắc mặt của anh có một chút tái nhợt lạ thường, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh, sợi tóc đen nhánh có vẻ rối tung xụ xuống vầng trán.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào vồ lên người anh. Ngọn gió gào thét liên hồi, như là tiếng kêu rên xé cổ không ngừng của quỷ mị trong đêm tối.

Lục Hoài Sinh lấy lại tinh thần, anh mở to mắt, khóe mắt liếc nhìn cái đồng hồ báo thức bày trên tủ đầu giường, thời gian biểu hiện là rạng sáng hai giờ. Anh thở hắt ra một hơi, xoa đôi lông mày, nét mặt lóe lên vẻ mệt mỏi. Tầm mắt anh dừng lại ở chỗ cánh cửa sổ đang mở cách mép giường không xa, ngọn gió ngoài cửa thổi bay bức màn màu kaki, Lục Hoài Sinh không khỏi ngẩn ra.

Cửa sổ... anh quên đóng à?

Nhân lúc anh ngây người, bầu trời bắt đầu trút mưa xuống. Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Lục Hoài Sinh xốc chăn lên bước xuống giường, chuẩn bị qua đó đóng cửa lại.

Trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ, mấy hôm trước anh rõ ràng có coi dự báo thời tiết trên di động, dự báo nói tuần này ngày nào cũng nắng. Tối mấy ngày trước trời quả thật oi bức, nhưng tối hôm nay thời tiết lại đặc biệt tệ hại.

Gió thổi vào từ ngoài cửa sổ có chút se lạnh.

Lục Hoài Sinh cảm thấy cơn mưa tối nay khá kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là lạ ở đâu thì trong nhất thời anh cũng nghĩ không rõ.

Bên ngoài cửa sổ là bóng tối mênh mông vô bờ.

Đặt tay lên bệ cửa sổ, anh chuẩn bị đóng cánh cửa thủy tinh lại. Nhưng ma xui quỷ khiến, anh nhìn thoáng qua không gian đen nhánh duỗi tay chẳng thấy năm ngón bên ngoài. Lúc này, bầu trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp chói mắt, rọi cho cả không gian này sáng lên như ban ngày, tất cả mọi thứ ở trong chớp mắt ấy không thể che giấu được nữa.

Sắc mặt của Lục Hoài Sinh cũng ở trong chớp mắt ấy trở nên trắng bệch, huyết sắc bị rút đi hết.

Đó là ——

Con ngươi của anh co rút lại, cả người cứng đờ ra. Anh nhìn thấy được.

Đó là một thiếu niên, tuổi tầm mười bảy mười tám, nước mưa không chút lưu tình nện lên người cậu ta, xối ướt toàn thân. Thân thể cậu ta rất gầy, nhưng khuôn mặt lại toát lên một nét đẹp nho nhã yên tĩnh. Có lẽ là vì đứng dưới mưa, sắc mặt cậu ta tái nhợt đến lạ, như là màu tuyết trắng ngần mỗi khi vào đông, không có tí máu nào cả vậy. Nhưng dù là thế, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh u ám như nước lặng ấy vẫn nhìn chằm chằm anh, khiến sống lưng người nhìn không khỏi ớn lạnh.

Đó là một đôi mắt thế nào?

Giấu tận sâu ở đáy mắt là sự cố chấp hỗn loạn với điên cuồng nồng nhiệt, vặn vẹo cùng khát khao chiếm hữu đặc sệt, như là một con dã thú cực kỳ nguy hiểm đang ngủ đông trong bóng đêm, chỉ chực chờ thời cơ, nó sẽ rạp người bò lại gần, một hơi cắn lấy yết hầu anh, máu tươi tung tóe rồi nuốt trọn vào bụng.

Quỷ CôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ