| 004 - Nổi điên |

958 62 4
                                    

Quỷ Công

| 004 – Nổi điên |

Lục Hoài Sinh hôn mê, anh tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn mềm mại. Bóng cây lòa xòa, chỉ thấy một màu tối thui bên ngoài cửa sổ. Ánh đèn trong phòng khá tối, mang theo sắc vàng mông lung.

Đầu có hơi choáng, Lục Hoài Sinh chống mình ngồi dậy. Đây là một căn phòng lạ lẫm, nhưng thoạt nhìn, anh hẳn là còn chưa rời khỏi biệt thự.

Cửa phòng bị mở ra, Ngụy Ninh mặc một bộ đồ đen bước vào, trên tay cậu cầm một cái khay. Thấy Lục Hoài Sinh đã tỉnh lại, trong mắt Ngụy Ninh lóe lên sự vui sướng.

"Thầy ơi." Cậu vội vã chạy tới.

Lục Hoài Sinh nhìn cậu, sau đó anh nhìn thấy trên khay để một tô mì trứng thơm phức, màu nước lèo rất đẹp, mùi thơm xộc vào mũi, khiến người không khỏi cảm thấy bụng đói ục ục.

Lục Hoài Sinh mím môi, anh chợt nhớ ra đã một ngày rồi mình chưa ăn gì, hiện tại ngửi thấy mùi đồ ăn, dạ dày anh đang phát ra tiếng kháng nghị rất nhỏ.

Ngụy Ninh thấy anh nhìn chằm chằm tô mì trong tay mình, cho rằng anh đói bụng.

"Thầy ơi, là em nấu đó."

Hệt như một đứa trẻ mong được khen ngợi, thiếu niên mang theo một chút khẩn trương và chờ mong nhìn anh, đồng thời ở sâu trong mắt, một tia sáng u ám quỷ dị lập loè.

Lục Hoài Sinh quả thật có chút đói bụng, anh không chần chờ gì thêm, bưng lấy tô mì đó, ăn một miếng.

"Rất ngon."

Anh thấy trong mắt Ngụy Ninh bắn ra tia sáng vui sướng không gì sánh kịp, kế đó thằng bé gục đầu xuống, như là thẹn thùng, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Sinh. Cặp lông mi hơi dài của Ngụy Ninh rũ xuống, như một con bướm đang giương cánh bay lên, đập nhẹ: "Thầy thích là được rồi..."

Giọng của Ngụy Ninh rất nhỏ, như là đang cố gắng áp lực một chuyện đủ để khiến mình điên cuồng nào đó.

"Là vì bỏ thêm trứng gà à?" Lục Hoài Sinh nói: "Hình như có mùi vị kỳ quái nào đó..."

Hình như là... mùi tanh.

Ngụy Ninh nghe vậy, thân thể giật thót lên ngoài dự đoán của mọi người, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen tụ thành một cơn lốc cùng màu khiến người run sợ.

Lục Hoài Sinh theo bản năng muốn trốn. Ánh mắt của Ngụy Ninh thật sự quá nóng, nhìn nhiều một cái anh đã cảm thấy thân thể mình bị thiêu cháy rồi.

"Ngụy Ninh." Anh gọi cậu.

"Em đây ạ."

Đôi mắt của Ngụy Ninh không hề chớp, chỉ biết nhìn chằm chằm Lục Hoài Sinh, như là muốn khắc toàn thân anh vào đáy lòng.

Lục Hoài Sinh than nhẹ: "Có chuyện gì vậy?" Đang yên đang lành sao anh lại ngất xỉu?

Lúc ấy bị đè dưới thân Ngụy Ninh, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ, toàn thân như một con thuyền nhỏ lắc lư trên mặt biển, nổi rồi chìm chìm rồi nổi. Anh nhớ Ngụy Ninh có nỉ non điều gì bên tai anh, nhưng do khi đó ý thức đã mơ hồ nên anh không nghe rõ được, rồi rất nhanh đã hôn mê.

Quỷ CôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ