Quỷ Công
| 011 – Góc nhìn của công: Tử vong (4) |
Tiếng sấm nổ vang, ánh chớp xẹt lên ngoài cửa sổ, phủ lên sắc màu khủng bố cho cái xác mặt mày dữ tợn dưới đất. Máu đỏ tươi dưới đất như hàn mai nở rộ, lóe lên vẻ đẹp yêu dị.
Tôi nghiêng đầu, nghi hoặc cha mẹ im lặng ngã dưới đất.
"Sao vậy?" Tôi hỏi: "Không chửi tôi tiếp à?"
Nhìn vết máu tươi dính trên tay, tôi cúi đầu thấp giọng nở nụ cười: "À, tôi quên mất hai người đã chết rồi."
Bả vai run rẩy, sắc mặt tôi âm u: "Ai bảo hai người tính động vào thầy, tự cho là thông minh, bất cứ kẻ nào dám tổn thương thầy, đều đáng chết cả."
Giết bọn họ, vĩnh tuyệt hậu hoạn, không còn ai có thể ngăn tôi được. Ánh mắt tôi điên cuồng, mặc kệ hai cái xác chết không nhắm mắt, vẫn còn dư hơi ấm dưới đất.
Tôi rất rất muốn gặp anh ta. Tôi rời khỏi biệt thự, tới trường.
Nhẹ nhàng trèo qua bờ tường, tôi sớm đã thuộc lòng con đường tới phòng thanh niên. Vết máu trên người bị nước mưa gột rửa, cả người tôi chật vật. Thanh niên nhìn thấy tôi thê thảm như vậy có thể có một chút đau lòng không?
Tôi gõ cửa phòng anh ta.
"Ngụy... Ninh?"
Anh ta hẳn là vừa tắm xong, mặc áo ngủ, tóc còn ướt, trên người có mùi thơm mát của sữa tắm.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?!"
Tôi vọt tới ôm lấy anh ta, hai tay siết chặt, rúc trong lòng thanh niên run rẩy. Anh ta đóng cửa phòng lại, ánh mắt mang theo lo lắng.
"Thầy ơi..." Em giết người rồi, em giết cha mẹ em rồi, thầy sẽ còn thích em chứ?
Không dám, không dám nói chuyện này ra, tôi bi thương nhìn anh ta.
"Thầy ơi, đừng ghét em... đừng..." Em chỉ có thầy, đừng vứt bỏ em.
"Trán và mặt em bị sao vậy?" Anh ta chú ý thấy khuôn mặt sưng đỏ và cái trán rách ra một lỗ của tôi.
"Bọn họ đánh em." Tôi chảy nước mắt, tôi đem tất cả ủy khuất và khó chịu mười mấy năm mình nhận lộ ra hết trước mặt anh ta. Chỉ có anh ta, chỉ có thanh niên trước mắt, mới là cứu rỗi của tôi.
"Chờ chút." Anh ta đứng dậy tính đi.
Tôi giữ chặt lại, nét mặt có vẻ kích động: "Thầy ơi, thầy đi đâu vậy!"
"Thầy đi lấy thuốc, băng bó miệng vết thương cho em, nếu không vi khuẩn sẽ chui vào làm em bị cảm đấy." Giọng anh ta vẫn ôn nhu như thế.
Ánh mắt tôi tối xuống, mím môi không nói lời nào.
"Ngoan." Anh ta sờ đầu tôi.
"Nhanh lên đấy..." Giờ khắc này, tôi thật sự không muốn anh ta rời xa tôi tí nào.
Rất nhanh, anh ta cầm hòm thuốc lại đây, lấy cồn và băng gạc ra. Anh ta xử lý miệng vết thương trên trán tôi.
"Đau..."
![](https://img.wattpad.com/cover/250869946-288-k593351.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Quỷ Công
JugendliteraturNgụy Ninh thích Lục Hoài Sinh, thích đến hận không thể giết anh, sau đó nuốt anh vào bụng hòa hợp thành một thể, để anh vĩnh viễn không thể rời xa cậu. Anh là cứu rỗi của cậu, cậu theo dõi anh, lén chụp hình anh, si mê anh, như một tên biến thái cực...