Note: vì giờ đây tui lớp 9, sắp thi cuối cấp nên tiến độ của truyện không còn như cũ, với cả tui cũng đang cạn kiệt ý tưởng.
Dân viết truyện và đọc truyện chắc hẳn ai cũng đã từng nghe qua căn bệnh Hanahaki._________________________
Keng!
Tiếng viên đá va vào thành cốc tạo nên một âm thanh não nề, chua chát. Mặt chất lỏng sóng sánh trong cốc dẫn tĩnh lại, phản chiếu gương mặt thiếu sức sống của người đàn ông. Hắn gục đầu xuống, những lọn tóc trắng dài che đi đôi mắt đỏ hoe đã cạn nước mắt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cũng sẽ có ngày hắn phải khóc, hay trái tim lại vỡ vụn thêm một lần nữa. Nhưng lần này hắn cảm thấy rằng cuộc đời đã chẳng còn gì đáng để tồn tại. Sống làm gì khi người hắn yêu nhất không còn trên đời nữa chứ. Chú thuật sư thì sao? Nhân loại thì sao? Lời nguyền thì sao? Hắn chẳng quan tâm. Những thứ đó chẳng là gì quan trọng đối với hắn cả. Hắn sống đến giờ, là vì có em.
Thứ chất lỏng có cồn được đưa vào miệng hắn, đắng chát kinh khủng. Đó là lí do hắn ghét rượu, nó không hề ngọt chút nào. Vậy mà cuối cùng hắn vẫn tìm đến cái thứ đồ uống mà hắn đã từng nói rằng sẽ không bao giờ động vào. Hắn muốn thử tìm đến hơi men, hi vọng rằng chúng có thể xoa dịu nỗi đau đến tê dại trong lòng.
.
Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Mọi thứ đều yên tĩnh thấy lạ. Ánh trăng bạc phủ lên vạn vật, len lỏi hết ngóc ngách, vậy mà chỉ dám lấm lét đậu ngoài cửa sổ phòng hắn, để hắn chìm trong không gian tối đen như mực.
"Megumi..."
Gojo gọi tên cậu học trò của mình. Dĩ nhiên, chẳng có ai hồi đáp lại.
Hắn lại bị những cơn ho hành hạ đau muốn rách cổ họng, nôn ra những cánh hoa lạ xanh biếc xuống sàn nhà. Căn phòng của hắn giờ chắc đã ngập tràn hoa, những cánh hoa vô danh hình thành từ chính trong tâm khảm hắn.
.
Không gian im lặng kia bị xé nát bởi tiếng cười của người đàn ông. Có uống bao nhiêu rượu thì Gojo vẫn không thể cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Lại thêm một lí do khiến hắn càng ghét thứ chất lỏng có cồn này hơn. Hắn cười lớn, giọng đã khàn đục, lồng ngực nhói buốt bởi những rễ cây quấn chặt quanh phổi.
Hắn chế nhạo bản thân mình.
Được gọi là người mạnh nhất, là cán cân cân bằng thế giới, mà lại không thể bảo vệ được người quan trọng nhất của hắn, thì còn gì nhục nhã hơn? Hắn bất lực, tuyệt vọng khi không thể ở bên em lúc em gặp nguy hiểm. Để rồi hắn còn chẳng biết cậu học trò ương ngạnh ấy hi sinh tự lúc nào, chỉ thấy khi đám học sinh năm nhất trở về, không còn em sánh bước cùng đám bạn như mọi hôm nữa. Em chết mà hắn lại không có ở đó, em chết mà hắn chưa thể thổ lộ tình cảm.
Thật quá tàn nhẫn a...
.
"Gojo-sensei! Thầy mà ngủ ở đó sẽ bị cảm lạnh đấy."
Giọng nói nhẹ nhàng thoảng qua bên tai hắn. Gojo giật mình choàng tỉnh.
Nhưng bốn bề vẫn chỉ là không gian im ắng lạnh lùng đáp trả. Đúng rồi, em làm gì còn ở đây nữa chứ, em rời hắn mà đi rồi mà... Vậy mà hắn không thể nào dứt bỏ được bóng hình, giọng nói của em trong tâm trí.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GoFushi] Thành quả 9 năm nuôi dạy là gì?
ContoĐáp án: Thầy nuôi dạy tiểu Huệ 9 năm thì đủ để fangirl vã, soi hint và viết fanfic rồi 😄 Đây là nơi viết những câu chuyện về OTP của tui là GoFushi. Biết rằng JJK chưa có nhiều người ship couple viết lên trên wattpad này, nhất là thầy trò đây cũng...