"but i still want you."
___ the truth untold (bts)___
*
"Tạm biệt, không hẹn gặp lại."
Jungkook đón lấy cái bắt tay của người đối diện, trong lòng có tư vị không nói nên lời. Nói là luyến tiếc cũng không phải, hiển nhiên là chẳng ai lại thích chôn thân ở cái nơi này đâu. Chỉ là rời khỏi rồi, đầu óc trống rỗng chẳng biết số phận lại trôi về đâu mà thôi.
Tiếng rì rì dần dần vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu. Cánh cửa cao to khổng lồ tựa bức tường sắt dày như là ranh giới của hai thế giới khác nhau mở ra một khoảng trống, đủ để nhìn từ vị trí này xuyên qua bên kia. Một thế giới mới, nơi mà cậu thấy được bầu trời xanh mây trắng lồng lộng, thấy mảnh đất cằn cỗi vắng hơi người, thấy cây cỏ xanh tươi mơn mởn.
"Đi đi."- Cái đẩy nhẹ phía sau lưng tiếp thêm cho Jungkook động lực, xốc lại balo nặng trịch trên vai, đôi chân bước tiếp. Ngang qua cửa sắt, đất trời mây mù bao la, gió mát lành lạnh luồng qua kẽ tóc, và hơi thở ở đây bừng lên trong cậu một luồng nhiệt sục sôi.
Jungkook hít sâu một hơi, đón lấy nhiệt lượng của một thế giới mới, đa màu đa sắc rực rỡ nhường nào. Nơi mà cậu đã đến, đã ở, nhưng đã không còn từ năm năm trước rồi.
Chào mừng trở lại, thế giới tự do.
Jungkook quay đầu, nhìn cái bảng khổng lồng treo trên cửa sắt, in đều đều một vần chữ thật to, từng con chữ một như chạm vào tận đáy nỗi sợ hãi của mỗi một ai.
Nhà tù Seobu.
Nhưng cậu đã sống ở đây năm năm rồi. Đó không phải là khoảng thời gian ngắn ngủi, thành ra đối với nhà giam, với bộ đồ một màu dán biển số trước ngực, với song sắt và khoảng trống chật hẹp đến ngạt thở kia, cậu không còn thấy áp lực hay sợ hãi nữa.
"Cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố."- Cậu cảm kích cúi đầu với các vị mặc đồng phục xanh đầy uy nghiêm đang vẫy tay với mình.
"Không hẹn gặp lại!"
Jeon Jungkook mỉm cười quay lưng, nhịp chân nhanh đều, cuối cùng là tốc độ như bay lao xuống ngọn đồi. Dang hai tay cảm nhận từng luồng gió mát lạnh sượt qua da thịt, không khí trong lành thoáng mát sảng khoái.
Chạy xuống con đồi với tốc độ nhanh như chớp, cậu thở hồng hộc nhìn con đường vắng lặng không một bóng người.
Khẽ cười tự giễu, trông mong ai sẽ đón mình cơ chứ?
Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng có một chiếc xe buýt chạy đến, Jungkook không nhanh không chậm bước lên xe, ngồi xuống chỗ rồi ngắm nhìn thế giới xa lạ đã từng thân quen lần lượt lướt qua khung cửa kính trong suốt.

BẠN ĐANG ĐỌC
« guktae | shmily
Fanfic"nhìn xem em yêu anh nhiều đến nhường nào." "cả đời này vĩnh viễn tôi cũng không nhìn, nhất định sẽ không." ➸ hante •