•4• Ngày không em - Phạm

56 10 1
                                    

Chiều tối.

Đẩy cái cánh cửa gỗ mủn cũ kĩ tạo ra vài tiếng cót két khó nghe, cậu trai khập khiễng bước vào trong căn nhà nằm cuối cùng ở khu ổ chuột. Cái chân ấy đau, bầm tím phần mắt cá, rướm máu, những vệt dài vệt ngắn bết khô lại thành từng dòng đỏ đen kinh người. Cái chân đau trông chẳng giống như của một người con trai 18 tuổi.

"Chú ơi, con mua rượu về rồi đây." - Giọng nó khàn đặc lại, cố nặn từng chữ cho tròn vành rõ nghĩa.

Từ bên trong gian nhà đổ vỡ, một lão già bợm rượu lật đật đi ra. Trên tay lão vẫn còn cầm một bình rỗng khác, dáng đi lảo đảo, toàn thân và cả cái áo ba lỗ đã ố vàng cùng cái quần đùi nhăn nhúm như miếng nùi giẻ cũng nồng nặc toàn mùi rượu.

Lão giật lấy thứ đựng chất lỏng trong suốt từ phía nó, lắc qua lắc lại, mở cái 'phập' rồi tu ừng ực.

Một nốc.

Hai nốc.

Ba nốc.

Mặt lão đã trở nên đỏ lựng, lão quay sang, nhìn thấy bản mặt của nó thì đôi mày lập tức díu vào như muốn dính lấy nhau, khuôn miệng xếch lên thành một đường khó coi. Lão gằn giọng, quát:

"Thằng chó đẻ!"

Và rồi lão đập nguyên cái bình rượu rỗng lên bả vai nó. Máu từ vai túa ra đỏ tươi, rơi rớt xuống mặt sàn nhớp nháp những bụi và nước, cáu bẩn lại tới ghê người. Nó đau lắm, nhưng lại chẳng dám lên tiếng câu nào, cũng không dám kêu to. Nó chỉ biết cắn răng chịu đựng và đưa mắt nhìn cái bả vai đáng thương của mình nay đã bầm dập và rỉ ra thứ màu đỏ bẩn tưởi.

Lão già vẫn lừ lừ tiến lại gần, đạp cho nó một cước vào bụng khiến nó ngã lăn ra đất. Lão quay người vào bên trong, buông một câu:

"Mày mua sai rượu rồi. Có làm ăn được cái đếch gì đâu, phải chi mà mày chết đi cho đỡ chật đất."

Rõ ràng là lão chỉ đang tìm đại một cái cớ nào đấy để có thể hành hạ, lão biết rằng nó sẽ không dám phản kháng lại.

Phải rồi, ước gì có thể chết đi dễ dàng đến thế. Nó cũng muốn lắm chứ, chọn một cái chết nhẹ nhàng nhất như bỏ nắm thuốc ngủ vào miệng và đợi một thiên thần mang nó bay đi khỏi thế giới này, nhưng chẳng ai chịu bán thuốc cho nó cả, vì khi ấy nó vẫn còn đang dừng lại ở tuổi 17. Nó cũng đã từng nghĩ tới chiếc thòng lọng bằng thừng, dày dặn và chắc chắn, nhưng cứ mỗi khi chuẩn bị đạp cái ghế phía dưới ra, nó lại cố gắng thoát cho bằng được. Dao hay kéo gì thì cũng vậy. Đã quyết rồi, nó cũng muốn chết lắm chứ, nhưng phải là một cái chết nhẹ nhàng nhất.

Suy cho cùng thì vẫn là tại nó không đủ dũng cảm. Để đi khỏi đây, để đứng lên đấm vào mặt lão già kia một nhát. Vì thế nên nó chẳng còn gì mà mất cả. Cha mẹ, trường học hay kiến thức, những gì còn sót lại của tháng ngày trẻ con trước kia, và cả em.

[Golden Child || BeomBong] Hư haoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ