•1• Cái nùi, cái giẻ

142 17 1
                                    

Gia đình nhà báo nọ có cậu con trai lên 16 tuổi, tính tình điềm đạm, thật thà, hiền như cục đất. Cái gì nó cũng biết, môn nào ở trường cũng xếp ở tốp đầu bảng, chưa kể đến việc nó ngoan và dễ bảo vô cùng, cha mẹ nói gì đều gật đầu chấp thuận. Đứa con trai họ Kim, tên Phạm.

Chỉ có duy nhất một vấn đề với Phạm, đó là bởi vì nó quá ư ngoan ngoãn và vâng lời, biết mỗi quanh quẩn đi học rồi về nhà, làm mấy công việc được sai bảo, nên nó chả giao tiếp với ai bao giờ. "Ai" ở đây là những đứa đồng niên với nó, là bạn bè bằng tuổi.

Trong cái làng nhỏ xíu nơi họ ở, người ta đều quen mặt, biết tên Phạm, người ta yêu mến Phạm vì sự lễ phép, dễ gần của nó, nhưng người ta cũng quan ngại lắm điều, tự hỏi rằng vì sao nó có thể sống một cuộc đời nhạt toẹt và quanh quẩn như vậy.

"Anh chị không thấy có lỗi với nó sao?"

Đó là những gì Phạm thường xuyên nghe được khi núp đằng sau cái cánh cửa gỗ cũ kĩ, đầy mủn để nghe lén cuộc trò chuyện của cha mẹ với những người hàng xóm.

Phạm biết chứ, biết là nó đang làm gì mỗi ngày, biết là nó đang cảm thấy ra sao. Phạm không hề hài lòng, sự nhàm chán đã tự khi nào bủa vây và ăn mòn con tim đang đập, một cách vật lý nhất. Nhưng chính bản thân nó lại nhốt mình trong cái vỏ bọc đầy gian dối. Bởi Phạm chẳng muốn gì khác ngoài sự công nhận, nói trắng ra là nó chẳng tìm thấy thú vui thích nào trong cuộc đời ấy cả.

Cha mẹ Phạm cũng đã vỡ ra nhiều phần khi nghe những lời khuyên và mớ câu hỏi đó. Có thể họ sẽ dành một cơ hội cho Phạm. Sự bận bịu của họ đã khiến đứa con trai duy nhất bị bỏ quên khá lâu rồi.

Nhắc tới cha mẹ Phạm, họ đều là nhà báo. Họ đi rất nhiều nơi để thu thập thông tin, để soạn bài và viết lách, nhưng chưa bao giờ họ mang theo đứa con trai quý báu trong những chuyến công việc của mình.

Lần này sẽ khác.

Hôm nay sẽ khác.

Phạm đã được thông báo rằng nó có thể lên thành phố một chuyến, vào thứ bảy tuần này - ngày gần cuối của tháng 3. Hơn thế nữa, không phải là duy nhất 'một chuyến', mà là 'mỗi cuối tuần một chuyến'. Dường như cha mẹ có rất nhiều việc để làm trên thành phố.

Họ nói sẽ gửi Phạm tại nhà của ông chú cùng vợ ở đó, nó được ngủ tạm vài ngày cho đến khi họ quay lại và đưa nó về.

————————————————————————
"Cũng chả khác là bao."

Câu nói đầu tiên khi nó đặt chân vào nhà của ông chú trên phố thị. Tất nhiên là nó chỉ lẩm bẩm trong miệng một mình.

Đã là cuối tháng 3, Phạm theo chân cha mẹ đi đến cái nơi xô bồ và đông đúc, giống như một cuộc 'khai sáng' và 'trải nghiệm' (theo lời cha nói, là như vậy). Và giờ đây nó đang yên vị trong nhà chú.

Chú có một căn nhà không mấy đẹp đẽ gọn gàng, ngược lại, nó khá xập xệ và cũ nát. Gia đình Phạm cũng phải mất một tiếng đi dò từng cái ngõ ở quận này để tìm ra, căn nhà quá ư là bé và núp lùm trong một cái xó xỉnh nồng mùi người, mùi ôi từ cống xộc lên. Khung cảnh ấy đã khiến Phạm phải rùng mình từ lần đầu tiên nhìn thấy, bởi nó khác xa so với những gì Phạm mường tượng về phố đô, về thành thị.

[Golden Child || BeomBong] Hư haoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ