"... Hiền ơi?"
Cái âm thanh thân thuộc mà em đã nhớ nhung mòn mỏi, cái âm thanh Hiền nguyện đánh đổi bất kì điều gì để có thể nghe thấy thêm lần nữa. Giờ đây đã vang lên, trong khung cảnh tồi tệ nhất của mùa đông năm ấy.
Đôi lông mày em nhíu lại, như ép buộc những giọt nước mằn mặn chảy ra nơi khoé mắt. Hiền oà khóc, mỗi lúc một lớn, em không biết bản thân nên làm gì vào lúc này nữa. Hiền nhớ nó lắm chứ, nhưng em chẳng còn gì, tới cả cái mảnh vải trên người giờ đây cũng bị người ta đem vứt đi mất.
Em đã lạc lõng, tuyệt vọng và xấu hổ, cho tới khi gặp được Phạm.
Hiền ơi?
Hai tiếng ấy vang lên quen thuộc mà lạ lùng biết bao. Em nghe như bao nhiêu ấm áp đều được rót chảy vào tai, như cơn bão đổ trong lòng lại có ngày yên lặng. Phạm của một năm trước đây cũng dùng thứ giọng nào đó dịu hiền trầm ấm để gọi tên em, và em của hiện tại, đã bắt gặp thứ giọng này một lần nữa, còn có phần êm tai hơn hồi ấy.
Hiền biết đó là Phạm. Nó không thay đổi nhiều lắm, trừ việc mặc chiếc áo bò bụi bặm và chiếc quần jeans đen chẳng khác gì những người trẻ trong cái thành phố xa hoa mà Hiền đã từng bắt gặp. Em thấy nó chạy vội lại gần, cởi cái áo bò ra và khoác lên người mình.
"Phải Hiền đúng không? Sao lại ra nông nỗi này? Bà Sơ đâu rồi, sao lại lang thang ở đây để bị người ta bắt nạt cho thế? Có biết nguy hiểm lắm không?"
Phạm trở nên gấp gáp, nó như muốn quấn em lọt thỏm vào chiếc áo bò kia, xốc tấm lưng em thẳng dậy và lay lay đôi vai em gầy. Nó hỏi tới hỏi lui, dồn dập những câu mà tới tai em chỉ còn là tiếng ù ờ mờ mịt.
Ở cự li này, Hiền thấy rõ ràng hơn bao giờ hết. Đôi mắt sáng như sao trời của Phạm cùng cái ánh nhìn khẩn khoản, đau đớn thắt ruột thắt gan, bao nhiêu tủi hờn trong lòng em cũng vì thế mà tuôn trào hết cả. Em lại oà khóc, những tiếng nấc nghẹn ứ làm cho lồng ngực như muốn nổ tung. Hiền cũng tính buông vài câu chửi nó đấy, nhưng biết sao bây giờ, cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này đã khiến cho giọng em đặc sệt lại tới nỗi chẳng thể nói được nữa rồi, tới cả khóc lóc giờ đây cũng khó khăn hơn tất thảy.
Em chỉ biết dùng chút sức lực còn lại để đập vài cái vào bên vai của Phạm, trước mắt em vẫn là khuôn mặt đó, dường như nơi khoé mi kia đã trở nên ươn ướt.
Nó đẹp trai thật đấy, có là bao nhiêu lâu thì Hiền vẫn thấy nó đẹp, tới nỗi mà ngày đêm em cứ ôm mộng trăn trở. Mà giờ thì em yên tâm rồi, nếu như có chết đi thì cũng là được chết trong vòng tay của nó.
Chỉ nghĩ tới đây, mắt em nhắm nghiền. Thứ cuối cùng em thấy, nơi cuối cùng ánh nhìn em đặt tại, là khoé môi đang rỉ máu của Phạm.
Và rồi em chẳng còn biết, còn hay gì nữa.
"... thà là em cứ tát mình một cái,
thì tốt biết bao."
*
"Này."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Golden Child || BeomBong] Hư hao
Fanfiction"Thương em Sương gió đã làm một hình hài xanh xao Duyên số trót làm một cuộc đời hư hao..." Mỗi lần nhắm mắt giống như một lần được chết đi, em ước rằng mình cứ mãi ngủ yên như thế. Nhưng rõ ràng, em lại phải sống tiếp vào buổi sáng hôm sau. [19:15...