•6• Cứu em-

62 10 2
                                    

Em sống như người mất hồn kể từ buồi chiều tối tháng ba ngày hôm ấy, cái ngày mà mãi về sau em mới nhận ra, có thể đó là dấu mốc của lần đầu tiên nó rời khỏi em mãi mãi. Thực ra em chưa là gì của nó cả, em cũng không dám mong, nhưng Hiền nghĩ rằng em vẫn có tư cách để buồn phiền và hờn giận nó, đơn giản vì Phạm đã reo rắc quá nhiều mơ tưởng cho em, và rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Hiền cũng trở nên gầy rạc hẳn đi, bình thường em ăn hai bữa một ngày đã đáng thương lắm rồi, bây giờ còn phải xẻ nhỏ một bữa làm ba, cơm buổi tối để lại một phần qua tới sáng muộn hôm sau mới dám lấy ra ăn. Nếu không, có lẽ em sẽ chết mất. Chỉ vì cái khăn vô dụng kia - thứ chẳng đem lại được kết cục gì, mà khiến em khổ sở như vậy. Người nhận nó cũng thật quá quắt.

Cho tới một ngày mùa đông tháng chạp, em xin qua gặp bà sơ, tỏ ý muốn nâng suất ăn của mình lên một chút. Trùng hợp thay, bà sơ cũng đang định tới tìm em để thông báo một chuyện.

"Họ bảo rằng năm nay mày cũng đã lên 18 rồi, mày không thể sống ở đây nữa. Dù cho có được việc đi, nhưng những gì mày làm quá ư ít ỏi. Thôi thì cầm lấy một chút tiền rồi ra ngoài kiếm ăn, thuê chỗ nào đó mà ở. Mày lớn rồi, sơ cũng không thể nuôi thêm được nữa con ạ."

Tại sao mọi điều đau khổ đều nhắm vào em mà xuất hiện như vậy, đó là câu hỏi mà Hiền luôn thắc mắc từ khi được gửi vào đây - lúc còn là một đứa trẻ ngu ngơ. Nhưng hiện giờ, em chỉ biết chấp nhận chúng từng chút một, để chúng gặm nhấm trái tim và vấy bẩn tâm hồn của em. Hiền chẳng còn hơi đâu mà chống lại nữa. Vậy là không những không thêm được suất ăn nào, mà em còn có nguy cơ nhìn đói suốt những tháng năm còn lại.

Sáng sớm hôm sau đó, họ dựng em dậy, bảo em thu dọn đồ đạc và đi khỏi chốn cô nhi này. Giống như là đuổi một đứa trẻ khỏi chính ngôi nhà của mình, giống như đem con bỏ chợ. 18 tuổi của em thật chẳng ra làm sao, vì dù cho thân xác này có trải qua bao nhiêu năm đi nữa, thì tâm hồn em vẫn chỉ dừng lại ở tuổi 16, lần đầu tiên em gặp được nó.

Mà thực ra thứ đồ đạc em mang theo chẳng có gì ngoài cái hộp đựng khăn len mà em từng dành cho nó. Có lẽ đã tới lúc em mở ra và quàng lên người rồi. Tháng giêng lạnh buốt da buốt thịt, tuyết rơi đóng lại thành từng lớp dày trên nền đường.

Bước ra khỏi cổng cô nhi viện, em tự nhủ mình  sẽ đi tìm những xó xỉnh nào đó trong cái thành phố rộng lớn này để ở tạm. Giống như những người ăn xin ngoài kia, em sẽ tìm một tấm bìa lớn trải dài rồi nằm ở trên vỉa hè, đường hầm hay một góc cầu thang. Thật thảm hại biết bao.

Hiền cứ đi mãi, đi mãi. Em nhìn ngó hết các ngõ nhỏ và lề đường, chỗ nào cũng chật ních kẻ ăn xin. Nơi thoáng đãng thì cũng đã cấm họ bén mảng tới cả rồi. Tìm cho đến khi lác cả con mắt, đôi đồng tử mờ đi và hai bàn tay tê tái vì lạnh, em mới thấy một con ngõ trống. Dù đang là ban ngày nhưng nó khá tối vì ánh sáng không thể lọt vào tới tận đây. Em ngồi gục xuống, úp mặt vào hai đầu gối trắng nõn lồ lộ ra dưới trời tuyết. Quần áo trên người em trông cũng thật thảm hại, chúng ngắn ngủn và lạnh lẽo, tới nỗi mà thứ ấm nhất còn sót lại cũng chỉ là cái khăn len màu ghi xám kia. Nếu như có ai đó ở đây, thì Hiền vẫn nghĩ rằng em là người lạnh nhất (nhưng sự thật là chẳng có ai ở đây cả).

[Golden Child || BeomBong] Hư haoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ