Trương Gia Nguyên nằm ôm gối, vừa lướt lướt siêu thoại vừa thỉnh thoảng mở wechat ra check, thấy chẳng có nổi 1 cái thông báo nào liền thất vọng thở dài không dưới hai mươi lần, đến lần thứ hai mươi mốt khó chịu mỏi miệng quá nhất quyết vứt điện thoại sang 1 bên trùm chăn lên đi ngủ.
Mọi người đừng kêu gào tui đòi chúng tui hoạt động cùng nhau nữa, tui có khác gì mấy người? Bộ tưởng tui không muốn hả? Tui nào có được quyền quyết định... tui cũng thèm, cũng nhớ người iu tui muốn xỉu rồi đây.
Trương Gia Nguyên nằm trằn trọc hồi lâu, không có hơi thở ấm áp quen thuộc bên cạnh đúng là không tài nào yên ổn mà ngủ nổi. Cậu lăn qua lăn lại, ôm cái gối hình bánh bao nhỏ được anh Santa tặng trả công những buổi học tiếng Trung (dù kết quả của nó khá khó tả) xoay vòng vòng trên giường gần nửa tiếng thì tiếng điện thoại rung lên, cục bông đang cuộn trong chăn thiu thỉu liền nhanh chóng ngồi bật dậy cầm điện thoại hồi hộp xem thông báo.
(01:29) @zkyyy đã gửi cho bạn một tin nhắn
@zkyyy : Em ngủ chưa? Xin lỗi vì trả lời tin nhắn em muộn, giờ này anh mới được cầm điện thoại nè. Nguyên nhi ngủ ngoan nhé.
@zjyyy : Chưa có ngủ. Không ngủ được TT. Giờ này anh mới về khách sạn à? Đừng nhắn nữa, nếu nhịn được thì mai hẵng tắm, ngủ sớm đi, ăn uống đầy đủ. Đừng sụt cân.
@zkyyy : Cái này phải gửi cho em mới đúng. Đợi anh về mua đồ ăn ngon cho em nhé, kem chắc không xách về được nhưng ở chỗ này nhiều bánh ngọt ngon lắm. Muộn quá rồi, ngủ đi. Đừng trả lời tin nhắn này nữa. Yêu em.
Trương Gia Nguyên đọc đi đọc lại hai chữ cuối một hồi lâu, mắt lấp lánh sáng như đèn pha, cảm nhận mặt mũi ngày càng nóng liền vùi mặt vào chăn, dụi dụi mấy cái cho tiêu tan cảm giác kích động trong lòng. Có mỗi một từ hai chữ 5 kí tự mà em bé nào đó không thể dời mắt ra được, cứ nhìn trân trân cho đến khi màn hình tối dần, mắt trĩu nặng rồi rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Vừa mới than không thể nào ngủ được xong, vậy mà chỉ cần một tin nhắn cũng có thể an tâm mỉm cười dễ dàng chìm vào giấc mộng.
Không phải là không có ai đó ôm nên không ngủ được, mà là nhớ người ta quá ngủ cũng chập chờn không yên. Giờ thì thoả mãn rồi!
"Trương Gia Nguyên dậy mau. Ăn cái bả gì lì quá vậy trời? Đến khổ cái thân tao, không có đối tượng chịu đòn ở đây không ai gọi dậy được mày. Dậy, mặt trời mọc đến mông rồi. Lúc bảo ngủ không ngủ, lúc gọi dậy không dậy, coi có ngang hơn cua không?"
Lâm Mặc vừa kéo chăn vừa đạp mông đứa nhỏ đang nằm trên giường dậy nhưng có vẻ mọi phương pháp đều trở nên vô dụng. Rõ là kì lạ, không hiểu Châu Kha Vũ có ngón bài gì mà có thể gọi được con sâu ngủ này dậy trong vòng vài phút, đã vậy còn không cần phải động chân động tay.
Không khí buổi sáng trong kí túc xá lúc này không thể nào hoà hợp vui vẻ hơn: 1 bên Bá Viễn vừa ôm bụng cười vừa ngăn những cú đá của Lâm Mặc, 1 bên Mika vừa đánh răng vừa ngó đầu vào hóng hớt chiến trận, 1 bên Patrick vừa thấy xót cho bạn vừa cầm điện thoại quay lại cảnh tượng cực kì tình thương mến thương này. Sau vài chục phút đánh vật, đến khi Trương Gia tiểu Nguyên Nguyên mở được cái mắt bước được cái chân xuống giường thì Lâm Mặc đã thở ra đủ lửa để rán 5 phần trứng ốp la cho bữa sáng.
![](https://img.wattpad.com/cover/267297657-288-k340771.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nguyên Châu Luật // 元周率] 𝖚𝖓 𝖇𝖆𝖎𝖘𝖊𝖗, 𝖚𝖓 𝖈𝖆̂𝖑𝖎𝖓
Fanfiction"如果两个人注定要在一起,他们总会找到办法找回彼此." 🖤