"Keisuke, nếu một ngày em biến mất, anh sẽ làm gì?"
"Lại nói vớ vẩn gì nữa đấy?"
"Cứ trả lời xem nào."
Baji quay sang liếc tôi một cái đầy dè bỉu, định mở miệng nhưng lại vô tình đụng phải ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của tôi. Anh khựng lại như thể đang do dự, xong rồi thở dài não nề.
Yết hầu lên xuống một cách đáng ngờ như thế, nhất định là vừa định chửi tôi.
"Tao chả biết mày đang suy tính cái gì, nhưng chuyện đó là không thể xảy ra."
"Tại sao lại thế?" Tôi trừng mắt.
"Không thể là không thể! Mày nói nữa tao đấm mày đấy?" Baji trợn mắt lại với tôi.
"Nhưng mà..." Tôi bướng bỉnh chuẩn bị cãi lại thì Baji lao về phía tôi.
Tôi giật bắn mình, vội quay người cắm đầu chạy. Nhưng một đứa như tôi làm sao mà nhanh được bằng đội trưởng một phân đội của Toman cơ chứ. Baji tóm được tôi vô cùng dễ dàng. Một tay anh kéo mạnh tôi về phía mình, tay kia ghì chặt lấy tôi. Cũng chẳng biết là do anh quá to lớn hay là tôi quá bé nhỏ, mà tôi hoàn toàn nằm gọn trong lòng anh.
Gần đến mức một hơi thở nhẹ của tôi cũng làm tóc mai của anh lay động.
"Anh... làm cái gì thế...?"
Tôi lắp bắp, né tránh cái nhìn chằm chằm kia. Tôi muốn thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của anh, nhưng lại không dám giãy giụa. Vì tôi biết nếu làm thế thể nào anh cũng ôm tôi chặt hơn.
Baji không nói gì, chỉ lặng lẽ nâng cằm tôi lên. Và ngay khoảnh khắc tôi tưởng anh định ngấu nghiến môi tôi, anh lại cúi đầu xuống.
Anh cắn cổ tôi.
Tôi nhăn mặt, khẽ kêu một tiếng. Nhưng Baji không dừng lại, thậm chí anh còn cắn mạnh hơn. Biết là không thể ngăn anh được nên tôi đành nhắm mắt cam chịu.
Sau một phút dài nhất cuộc đời tôi, Baji cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
"Mày mà còn hỏi mấy câu như thế nữa thì coi chừng tao."
Tôi gật đầu, nước mắt rơm rớm. Tôi nhìn vết cắn còn in dấu rõ ràng trên cổ, hóa ra đây là tác dụng của răng nanh hả...?
Tôi còn đang bận xuýt xoa thì Baji ném áo khoác của anh cho tôi.
"Mặc vào rồi lên xe tao chở về, hay mày muốn khoe nó ra?"
"Nhưng cũng đâu lộ lắm, tóc em che được mà..."
"Mặc, vào."
Tôi ngoan ngoãn khoác chiếc áo to gấp rưỡi mình lên, lên xe để Baji chở về nhà.
•••
Đôi khi, tôi hoài nghi về sự tồn tại của chính bản thân.
Có nhiều lần khi rẽ vào những con phố xa lạ, tôi lại ảo giác rằng mình rõ ràng đã đi qua khắp ngõ ngách nơi đây, thậm chí còn ghi nhớ từng hàng cây, ngọn cỏ nơi này. Hoặc nhiều lúc, khi tôi đang bước trên một con đường vô cùng quen thuộc, tôi thốt nhiên quên mất mình đang đi về đâu, hay chỗ này là chỗ nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Tokyo Revengers x Reader | surreal
Fanfictionpairing: char TR x reader category: fanfiction, romance status: đang tiến hành warning: mỗi chương là một char, nội dung hoàn toàn không liên quan tới nhau.