Em chẳng biết tình cảm này bắt đầu từ bao giờ.
Có lẽ là vào một ngày hạ nào đó, có mặt trời chiếu rọi ngay trên đỉnh đầu cùng bầu trời trong suốt chẳng gợn một chút mây. Em bước vào lớp học như thường nhật, và vô tình chạm phải một ánh mắt sắc tím vương trên gương mặt ôn hòa.
Cậu nhìn em. Mắt chạm mắt. Rồi nở nụ cười như làn nắng thu sang.
Một khoảnh khắc nhỏ bé vậy thôi, nhưng đủ để khắc cốt ghi tâm cả đời.
Cậu hay là tâm điểm của sự chú ý. Có lẽ vì tuy là con trai nhưng lại rất khéo tay, thông thạo việc nội trợ. Nhưng cũng có lẽ vì cậu là thành viên của một băng nhóm giang hồ, cũng xỏ khuyên, đua xe mô tô và biết đánh nhau như bao bất lương khác.
Nhưng lạ là cậu không hề có dáng vẻ xấc xược, hầm hố như phần lớn những côn đồ em từng gặp. Cậu dễ gần, và cũng rất dịu dàng nữa. Ở cậu vừa có sự chững chạc, trưởng thành lại vừa xen lẫn chút bốc đồng của tuổi mới lớn.
Một người như vậy chẳng phải rất hiếm gặp sao?
Và cứ thế, ánh mắt em bắt đầu dõi theo cậu.
Cậu là chủ tịch của câu lạc bộ thủ công, đương nhiên bởi tài thiết kế và may vá xuất sắc của cậu. Em thường viện đủ cớ để lân la bên ngoài phòng hoạt động câu lạc bộ, lén lút ngó vào cửa sổ nơi cậu đang dồn hết tâm trí thiết kế một bộ đồ hay nhẹ nhàng hướng dẫn cách làm cho những người khác. Em hay lặng lẽ nhìn đôi mắt long lanh ngưỡng mộ của mấy bạn nữ được cậu ôn tồn giải thích cho, rồi âm thầm ghen tỵ.
Cậu cũng là một bất lương chính hiệu, dù nếu như không nghe những người khác nói thì chắc em sẽ chẳng bao giờ nhận ra điều đó. Mỗi khi tan học, cậu sẽ leo lên chiếc Impulse của mình rồi phóng đi hết tốc lực. Đến địa điểm đánh nhau hoặc nơi tụ họp của Toman, em nghĩ. Nhưng một học sinh bình thường như em làm sao có thể biết hay đến được những chỗ như thế? Nên em đành bỏ cuộc, dù trong lòng không hề cam tâm.
Em muốn ngắm nhìn dáng vẻ khi đánh nhau của cậu, nhất định sẽ rất ngầu cho mà xem.
Cậu có hai đứa em gái nhỏ. Em biết vậy bởi thỉnh thoảng em thấy cậu dẫn em mình ra bên ngoài mua đồ hoặc đi chơi. Nhà em khá gần nhà cậu, hai người cũng từng vài lần chạm mặt nhau. Những lúc như vậy cậu sẽ mỉm cười nhẹ thay lời chào, còn em sẽ gật đầu rồi ngại ngùng cất bước nhanh hơn.
Nhưng hai người tuyệt nhiên không bao giờ nói chuyện. Chưa một lần.
Và em bắt đầu cảm thấy ngắm nhìn từ xa thôi cũng chưa đủ. Nên em lấy hết can đảm, giẫm lên từng dấu chân cậu từng bước mà đuổi theo sau, để tới gần cậu hơn dù chỉ là một chút.
Trước tiên, cần có một lý do đủ thuyết phục để làm quen với cậu đã. Em quyết định gia nhập câu lạc bộ thủ công, trở thành một thành viên chính thức chứ không còn phải lấm lét loanh quanh bên ngoài nhìn trộm cậu nữa. Em chủ động bắt chuyện, hỏi cậu xem đường may này của mình như thế nào, hay thiết kế ra sao. Rồi cậu sẽ xích lại gần em, tận tình nhận xét và đưa ra lời khuyên. Mỗi lần như thế em thường gật gù đồng tình tỏ vẻ như mình đã hiểu hết.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Tokyo Revengers x Reader | surreal
Fanfictionpairing: char TR x reader category: fanfiction, romance status: đang tiến hành warning: mỗi chương là một char, nội dung hoàn toàn không liên quan tới nhau.