Khi Chu Tử Thư về Thiên Song, thì chính là hai ngày sau nữa, tổng cộng hắn đã rời đi được năm ngày.
Tấn Vương không có nghi ngờ gì, là một việc ngoài dự kiến của hắn.
Nên biết một điều, Tấn Vương là một kẻ cực kỳ đa nghi. Vụ việc Tần Cửu Tiêu chết trước mắt Chu Tử Thư chắc hẳn là ngoài ý muốn. Hắn ta không thể có ý định để cánh tay đắc lực của mình có thêm một lý do gì để mang hai lòng cả.
Nhưng việc đó đã xảy ra từ hôm đó tới bây ngờ đã hơn tám ngày. Tấn Vương không có động thái gì, là một việc rất kỳ lạ.
Nhưng trước mắt Chu Tử Thư đã không có sức để lo tới chuyện đó.
Chu trang chủ khinh công nhẹ tựa một cơn gió, quay về tiểu viện của mình như chưa từng có việc gì.
Chu thủ lĩnh tất bật chỉnh trang lại cơ thể xong, liền nhanh chóng đi tới đại sảnh.
Ba người Hàn Anh, Nguyễn Vân và Lâm Khanh đang đợi hắn ở đó. Trên bàn là một vò rượu lớn, mắt thường có thể nhìn ra đã ủ rất nhiều năm rồi.
Chu Tử Thư lấy tay xoa xoa mắt, đánh tan đi sự mệt mỏi rã rời trên khuôn mặt. Bước chân khoan khoái đi về phía trước :
-" Các ngươi tới rồi, ngồi xuống đi!"
Đó là một cái bàn vuông nhỏ, vừa vặn cho bốn người ngồi. Chu Tử Thư tự rót cho bản thân một ly rượu. Cảm khái:
-" Quả thật là hảo tửu. Nào, các ngươi cũng thử đi!"
Ba người còn lại mời máy móc mà cũng rót cho bản thân một ly rượu. Lâm Khanh dè dặt hỏi:
-" Trang chủ hôm nay gọi bọn ta tới, là có gì căn dặn ạ?"
Từ khi Tần Hoài Chương chết, Chu Tử Thư lên gồng gánh Tứ Quý Sơn Trang. Liền là một bộ dạng nghiêm túc ít cười ít nói. Nhất là từ khi thành lập Thiên Song. Phải nói là muốn thấy Chu Tử Thư cười một cái, thì một là lập được cái công trạng gì lớn, không thì chính là cả đám người rảnh rỗi sinh nông nổi vò đầu bứt tai nghĩ cách.
Vậy mà hôm trước Trang chủ lại ngồi ăn cơm với bọn họ, còn cười nói nữa. Quan trọng hơn là, vò rượu chôn dưới gốc Nguyệt Quế ngài cũng kêu bọn họ đào lên. Rõ ràng lúc trước Chu Tử Thư từng nói ngày đại hỷ của bản thân mới đào lên?
Ba người hoàn toàn bị những hành động ' trái với bình thường' này của Chu Tử Thư làm cho doạ sợ rồi.
Hắn liếc mắt nhìn bọn họ một lượt. Cuối cùng giống như nghĩ tới một việc gì đó rất buồn cười, không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Một cái phì cười này của hắn thành công đổ dầu vào lửa. Khiến ba tên kia sợ tới mức muốn điều run lên.
Hazz, cũng khó tránh. Dù gì thì Hàn Anh bây giờ cũng chỉ là một hài tử mười bốn mười lăm tuổi. Còn hai người Lâm Khanh và Nguyễn Vân nhìn thì đã cao lớn nhưng cũng chẳng qua cập quan. Vẫn còn trong độ tuổi thiếu niên nhiệt huyết lại có chút ngây ngô.
Chu Tử Thư đúng ra cũng như thế, nhưng khi hắn còn là thiếu niên thì đã không có mấy cái ngây ngô đó rồi. Trừ cái nhiệt huyết khi ấy và khuôn mặt ra thì khó lòng mà tìm thêm một điểm gì đó giống những người đồng trang lứa trên người hắn.