Chương 7

317 40 14
                                    

Khi rời khỏi Bạc Tình Ty, thì hoàng hôn cũng đã buông xuống.

Ôn Khách Hành ngước nhìn lên trời, hai con chim bay xát lấy nhau. Lượn từng vòng đẹp mắt rồi từ từ đi khuất tầm mắt của hắn.

Đó lẽ nào là điềm dự báo dành cho hắn. Rằng hắn và vị khách thần bí hôm đó định sẵn đã có một đoạn nhân duyên không thể dứt?

Lúc rảo bước về, Ôn Khách Hành lại thầm tự giễu bản thân.

Nhân duyên? Một con quỷ ở địa ngục như hắn làm sao có được thứ của nhân gian? Hắn thậm chí còn không phải là 'người' nữa...

                -------------------------------
Thời gian thấm thoát trôi đi, một tháng qua đi trong vô thức.

Trời sập tối, sau khi cho Chu Tử Thư lui ra. Một mình Tấn Bình Sơn một mình ở trong thư phòng đọc công văn.

Ngọn đèn chập chờn cháy. Cả căn phòng u ám đáng sợ.

Một mũi tên từ phía trên lao vút xuống, hữu ý vô tình mà chỉ vừa xẹt ngang cổ của Tấn Vương.

Tấn Vương lấy tay che đi vết thương trên cổ. Quay người lại thì bốn tên khích khách đã không biết từ lúc nào đứng phía sau hắn. Mũi kiếm sắc bén trực tiếp chĩa vào tim.

Kẻ cầm kiếm mặt không đổi sắc mở miệng :

-" Câm miệng, ngươi nói một từ ta đâm sâu một tấc"

Tấn Bình Sơn là kẻ thức thời, lập tức khép lại cái miệng sắp la lên của mình. Hắn quan sát bốn tên thích khách này một lượt, tổng cảm thấy có điểm kỳ quái.

Bọn chúng chắc chắn không phải người của Thiên Song hay của hắn. Nhưng làm sao thần không biết quỷ không hay lại có thể đột nhập vào tận đây? Hộ vệ bên ngoài chẳng lẽ thành phế vật nuôi tôn cơm hết sao?

Một tên còn lại đi tới trước bàn hắn, không thèm để ý mà lấy hết toàn bộ giấy tờ trên đó bỏ vào túi. Xong việc hắn gật đầu với hai tên đang can cửa một cái thật nhẹ.

Đã lấy được thứ chủ thượng cần.

Sau đó cả bốn người trói Tấn Vương lại, cách hắn một khoảng vừa đủ đổ đầy dầu. Một mòi lửa thả xuống, từng hắc y nhân chốn thoát theo lói cửa sổ.

Giữa màn đêm tối tăm đó, phủ Tấn Vương sáng rực rỡ lên. Báo trước tương lai đầy rẫy hiểm nguy của vị chủ nhân tàn độc.

Chu Tử Thư nhìn thấy ám hiệu trên bầu trời, lập tức dẫn quân đến ' cứu giá'.

Tấn Bình Sơn tuy bảo toàn được tính mạng, nhưng đôi chân đã bị bỏng nặng. Có đời phải ngồi xe lăn.

Qua việc này, Chu Tử Thư lấy cớ vì sự an toàn của Vương gia, dưới trướng thần có một thủ hạ đắc lực. Xin điều tới làm bảo vệ ngài. Thuận lợi ném Đoàn Bằng Cử về chỗ hắn nên ở.

Lại nói, bốn tên tử sĩ đó cũng vì việc này mà quang minh chính đại có một lý do để vào quỷ cốc.

Trước khi đi, Chi Tử Thư đã dặn dò bọn họ:

-" Các ngươi vào đó, không được quá nổi bật. Tốt nhất là thành vô danh tiểu tốt. Ta cần các ngươi hảo hảo giữ mạng mình, ghi nhớ từng sự việc xảy ra. Đặc biệt là những việc liên quan đến Ôn Khách Hành.

 Sơn Hà Lệnh: Quay lại để nỗi đau dừng làm người tổn thương ( Fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ