Chương 4

462 50 8
                                    

Đợi tới lúc Vô thường quỷ lẫn Cố Tương đều lui xuống. Ôn Khách Hành mới phất tay áo một cái. Lệnh cho vài ba tỳ nữ đang lau dọn xung quanh lui xuống.

Lúc này, hắn mới quét mắt qua chỗ Chu Tử Thư đang ẩn nấp, dùng giọng điệu không nóng không lạnh lại pha thêm chút cảm giác xem kịch mà mở miệng:

-" Không biết là cao nhân phương nào tới, không kịp đón tiếp, thất lễ rồi. Nhưng các hạ đã tới địa bàn của bổn toạ cớ sao lại không đi ra?. Không khỏi cũng không hợp lễ cách."

Chu Trang Chủ đứng trong góc nghe được giọng nói vốn đã quen thuộc tới tận tim gan, lại nhường như thêm vài phần non nớt, thêm vài phần lạnh đạm này. Liền cảm thấy tim mình như thắt lại. Hồi lâu sau mới bước ra.

Nhìn lên phía trên là Ôn Khách Hành. Không phải là một Ôn Khách Hành sắp tới tuổi nhi lập lưu manh ổn trọng như lần đầu tương ngộ sao bao năm nơi đầu cầu. Cũng không phải là một Ôn Khách Hành tiêu soái, thoát trần lại có một chút trẻ con đã thoát khỏi cái gọi là sinh lão bệnh tử, cùng hắn chung đụng trên Trường Minh Sơn. Mà là một Ôn Khách Hành vừa qua tuổi cập quan. Non nớt, tàn nhẫn, lại càng có thêm sự thù hận. Là một người vừa xa lạ lại vừa thân thuộc với Chu Tử Thư.

Chu Thủ lĩnh chấp tay sau lưng. Hạ mắt nhìn xuống phía dưới:

-" Không mời mà đến, khiến Quỷ chủ chê cười rồi."

Ôn Khách Hành cười có hơi chút cuồng loạn, nói:

-" Nào dám nào dám. Là ta tự nhận tài hèn học mọn, các hạ đứng ở đó lâu như thế mà bây giờ mới phát hiện ra."

Là khi hắn nói tới hai chữ ' lưu ly'. Hơi thở của Chu Tử Thư liền căng thẳng quá mức, nếu không thì không biết chừng hắn còn không nhận ra bản thân đã có một vị khách không mời. Nói tiếp:

-"Dám hỏi các hạ là thần thánh phương nào?"

Chu Tử Thư nhìn thẳng vào mắt Ôn Khách Hành thật lâu, thật lâu. Cuối cùng như không để tâm lại chân thành nói:

-" Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết dù có chuyện gì ta cũng sẽ không hại ngươi, không phản bội ngươi."

-" Những lời ngươi vừa nói ta cũng không phải mới nghe lần đầu. Nhưng trước kia nếu ta tin, thì sẽ không thể ngồi đây mà nói chuyện với các hạ rồi." - Ôn Khách Hành nhìn lại hắn một cái, lại nói:

-" Không biết chừng ngươi hôm nay tới đây là vì một thứ rất quý giá nhỉ? Ví dụ như " lưu ly giáp" chẳng hạn?"

Chu Tử Thư cười khổ một cái, nghiêm túc nhìn Ôn Khách Hành mà nói:

-" Ta không cần lưu ly giáp. Võ khố, ba chủ giang hồ với ta mà nói đều vô nghĩa"

Ôn Khách Hành như nhìn thấy được sự kiên định trong câu nói đó, phút chốc sững sờ. Nhưng cuối cùng vẫn nói:

-" Vẫn là câu đó, lời ngươi nói bản tọa vẫn chưa thể tin" là "chưa" thể tin chứ không phải là " Không" thể tin.

Chu Tử Thư cười một cái, xoay người định rời đi. Phía sau lưng liền nghe thấy một tiếng xé gió, cây quạt trên tay Ôn Khách Hành bay nhanh hơn tên bắt lao về phía hắn. Chu thủ lĩnh lách người qua một bên, dễ dàng bắt được cây quạt trắng đó - một hung khí giết người không thấy máu.

 Sơn Hà Lệnh: Quay lại để nỗi đau dừng làm người tổn thương ( Fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ