CHƯƠNG 8

193 19 0
                                    


Sau khi ăn xong, Từ Tử Hiên lưu loát dọn dẹp phòng ốc, Ngô Triết Hàm mặc áo ngủ thong thả ngồi trên ghế sofa, cuộn len lăn tròn bên cạnh. Ngón tay thon dài thuần thục cầm kim móc đan qua đan lại. Nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ đã sắp hoàn thành, nếu không có sự cố gì xảy ra, đêm nay lúc Hứa Giai Kỳ về nhà thì xong rồi, vẫn còn dư thời gian điểm lên một tiểu hồ ly nữa. Nghĩ đến dáng vẻ Hứa Giai Kỳ mang khăn quàng Ngô Triết Hàm bật cười, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

Từ Tử Hiên nhìn A ba nhà mình lại ngồi trên sofa đan khăn, không khỏi thở dài lắc đầu. Lần trước Hứa Giai Kỳ phong trần mệt mỏi về nhà, chỉ nghỉ ngơi hai phút đồng hồ, đơn giản nhìn Ngô Triết Hàm một cái liền rời đi, lúc đó chị ấy liền cả ngày làm ổ trên sofa. Mấy hôm nay Ngô Triết Hàm cũng luôn ngồi ở đó, Từ Tử Hiên chút nghi ngờ còn tiếp tục như vậy sofa sẽ hỏng mất.

"A ba lần trước chị nói hoa văn này gọi là gì ấy nhỉ?"

Từ Tử Hiên bĩu môi chỉ vào hoa văn trắng trong tay Ngô Triết Hàm, lần trước cô đã hỏi qua một lần, mấy ngày sau lại quên mất.

"Tương tư kết" Ánh mắt Ngô Triết Hàm vẫn tập trung vào cuộn len trắng, đầu cũng không ngẩng lên nhìn Từ Tử Hiên.


Lúc Hứa Giai Kỳ về đến nhà đã là đêm khuya, đẩy vali qua cửa, một trận gió lạnh ập đến, cùng với mùi hương ngọt ngào phảng phất. Cởi xuống mũ lưỡi trai trong tầm mắt liền xuất hiện thân ảnh cao gầy chìm trong bóng tối lờ mờ. Ngô Triết Hàm nằm nghiêng trên sofa phòng khách, TV vẫn còn đang phát bộ phim Hứa Giai Kỳ đóng hai năm trước. Từ Tử Hiên sớm đã trở về căn phòng đối diện, chừa lại không gian riêng tư cho các nàng, lúc gần đi còn dọn dẹp phòng sạch sẽ, xịt thêm chút nước hoa. Không cần suy nghĩ cũng biết đầu óc đứa nhóc này đang nghĩ cái gì.

Thượng Hải về đêm cực kỳ lạnh, Ngô Triết Hàm lại không đóng cửa sổ, gió thổi lồng lộng, vù vù bên tai Hứa Giai Kỳ, nàng rón rén đem hành lý đặt lại ở góc xa xa, lướt nhẹ lên đôi tay bị gió lạnh thổi đến cứng ngắc của Ngô Triết Hàm. Đi đến bên cửa sổ, với tay ra, âm thanh vang lên, cửa sổ khép lại, người trên sô pha cũng giật mình tỉnh.

"Ân ~ Kiki, đã về rồi"

Ngô Triết Hàm chưa tỉnh ngủ, âm thanh dính vào nhau, ngữ điệu còn thêm chút làm nũng, âm cuối nhẹ nhàng run rẩy, khiến người nghe cảm thấy trong lòng nhộn nhạo như có lông vũ quét qua.

Ngô Triết Hàm ngửi thấy mùi hương quen thuộc cả người liền thả lỏng, sự bất an nóng lòng muốn thoát ra khỏi lồng ngực liền bình tĩnh trở lại.

Hứa Giai Kỳ quay đầu, nhìn thấy người nào đó ánh mắt còn mơ màng buồn ngủ, tóc tai có chút hỗn độn, cả người giống như mới bị ném vào thùng sữa lăn lăn một hồi, vừa trắng vừa mềm, Ngô Triết Hàm vừa đúng lúc mặc đồ màu trắng, quá hợp với tưởng tượng của nàng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, nàng bước từng bước nhỏ về phía Ngô Triết Hàm, trong lúc đi lại không ngừng xoa xoa lòng bàn tay, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Ngô Triết Hàm, ánh mắt ôn nhu đem bàn tay đã ấm lên của mình áp vào hai má lạnh lẽo của Ngô Triết Hàm.

[EDIT][THẤT NGŨ CHIẾT][SHORTFIC] TỚ Ở TRONG PHẠM VI BÁN KÍNH BA MÉT CỦA CẬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ