CHƯƠNG 7

196 16 0
                                    

"A ba, chị mất trí nhớ rồi hả, mở điện thoại ra nhìn xem, hiện tại đã là năm 2022 rồi. Không phải chị nói là chỉ mất ngủ chút thôi sao, chị đừng có nói với em là trí nhớ cũng thoái hóa luôn nha."

Từ Tử Hiên nói xong, nghiêng đầu, nhấc chân bước về phòng, sâu sắc suy nghĩ rồi lẩm bẩm "Không thể nào, đầu óc sao lại không hoạt động như vậy chứ."


Thời gian giống như bị đè phải nút tua nhanh, nháy mắt một cái đã hai năm trôi qua. Nếu không phải Từ Tử Hiên nhắc đến, Ngô Triết Hàm cũng quên mất mình đã tốt nghiệp được hai năm, ngay cả nhóm hạn định của Hứa Giai Kỳ cũng đã giải tán, chính thức trở về 734.

Trí nhớ của Ngô Triết Hàm giống như dừng lại ở năm các nàng tốt nghiệp, không phát giác thời gian đã trôi qua thật dài, thời gian không ngừng xói mòn chỉ có cô vẫn trì trệ không tiến.


Ngô Triết Hàm buông chiếc cốc hoàng tử bé xuống, từ tầng 27 nhìn qua cửa sổ, tiếng gió vù vù thổi qua, rèm cửa tung bay trong gió, căn phòng rất yên lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh gõ bàn phím của Từ Tử Hiên cùng tiếng tim đập chậm rãi của Ngô Triết Hàm, loại thanh âm này không những không phá hủy bầu không khí yên tĩnh, ngược lại càng làm tăng thêm sức sống của bóng đêm. Căn phòng trở nên sống động hơn một chút.

Ngô Triết Hàm khẽ thở dài, u oán.

Thượng Hải rông lớn phồn hoa như vậy, lại không có người mà cô quan tâm.

Đáng thương Từ Tử Hiên cuối cùng một lần nữa lại bị bỏ rơi, cái con người kia thế nhưng lại quăng cô tới xó nào rồi.



Đêm đã khuya, Ngô Triết Hàm chuẩn bị gọi điện thoại cho người kia, đây là thói quen Ngô Triết Hàm hình thành sau 2 năm, cô cùng Hứa Giai Kỳ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, quanh năm suốt tháng số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhớ nhung tích lũy một thời gian dài như vậy liền tạo thành một thói quen không tốt, cô đem giấc ngủ của mình phụ thuộc Hứa Giai Kỳ, buổi tối nếu không thể nghe thấy giọng của Hứa Giai Kỳ liền không ngủ được, chỉ có thể mở mắt đến bình minh.

Cũng không phải lập dị hay vì muốn gây sự chú ý với người kia, chỉ là tháng ngày cùng cuộc sống như vậy thật sự rất khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô chỉ muốn xác nhận Hứa Giai Kỳ vẫn đang ở đây.


Cảm giác an toàn theo thời gian không tăng thêm mà ngược lại càng giảm bớt. Hai năm này cô trải qua mười phần gian nan, có thể nói là nhớ nhung thành bệnh.


Có một lần Hứa Giai Kỳ quay phim đêm, di động đưa cho trợ lý tỷ tỷ cất hộ, dành hết tâm trí tập trung công việc, đêm đó tự nhiên không thể nói chuyện cùng Ngô Triết Hàm. Lúc mặt trời lấp ló nơi chân trời mới kết thúc buổi quay, nàng kéo lê thân thể kiệt quệ lên xe bảo mẫu, một đêm không nghỉ, đầu cũng muốn nứt ra, cả người mệt mỏi đến bất tỉnh. Quãng đường bất quá chỉ hơn trăm mét, nàng dọc theo đường đi ngã trái ngã phải, thập phần gian nan. Lúc đi trợ lý tỷ tỷ nói qua cái gì, nàng cũng chỉ ừ qua loa cho xong, nội dung cụ thể là gì nàng nghe không rõ, cũng không muốn biết, đối với Hứa Giai Kỳ khi đó mà nói không có đại sự gì có thể ngăn cản nàng muốn ngủ.

[EDIT][THẤT NGŨ CHIẾT][SHORTFIC] TỚ Ở TRONG PHẠM VI BÁN KÍNH BA MÉT CỦA CẬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ