Chap 12 [Part 1]

13.8K 906 26
                                    

Không khí bây giờ thật căng thẳng…Cho dù Taehyung có huyên thuyên nói thì cậu cũng không thể tránh được ánh mắt cực – kì- khó- chịu của mẹ Taehyung dành cho mình. 

“ Sao bà ấy nhìn mình vậy chứ??? Mình đáng ghét lắm sao??” _Suy nghĩ đau khổ không thành lời của Jung Kook_ “ Đợi lúc về mình sẽ cho Taehyung một trận vì tội dám dẫn mình đến đây!!! Hôm nay sẽ là ngày giỗ của cậu Taehyung à!!!”

- Jung Kook! – Nghe tiếng gọi cậu giật thót. Cuối cùng bà Kim cũng chịu mở miệng nói cơ đấy à? Mà sao lại kêu tên đáng sợ thế này?

- D..ạ? – Cậu lắp bắp, mồ hôi bắt đầu chảy. Sao cậu lại có cảm giác lạnh sống lưng thế nhỉ??? Bỗng có bàn tay nắm lấy tay cậu. Là Taehyung. Taehyung đang mỉm cười trấn an cậu. Có bàn tay của Taehyung, cậu cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.

Tất nhiên hành động đó làm sao qua mắt được bà Kim. Bà khẽ chau mày rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Tiếp tục gắp thức ăn vào chén mình và hỏi cậu dù không hề nhìn vào mặt cậu

- Jung Kook. Cháu học cùng trường với Taehyungie hả?

- Vân…g ạ… Nhưng bọn cháu…học khác lớp ạ.

- Vậy hai đứa quen nhau lâu chưa?

- Bọn con quen được 3 tháng rồi ạ _Taehyung nhanh nhảu đáp lời

- MẸ KHÔNG HỎI CON – Lúc này bà Kim mới liếc mắt lên và gằn mạnh từng chữ.

- À dạ vâng ạ. Bọn cháu quen nhau được 3 tháng ạ…_ Cậu cúi gằm mặt trả lời

- Hừ _ Bà nở nụ cười khẩy cộp mác Taehyung rồi buông đũa đứng lên bỏ đi không nói một lời.

- Bác….bác không ăn nữa sao ạ?_ Cậu gọi với theo nhưng cái nhận được chỉ là sự im lặng.

Giờ cậu chỉ biết ngồi im. Vậy đúng là mẹ Taehyung không thích cậu rồi. Mà cũng đúng, cậu đâu có phù hợp với nhà Taehyung cơ chứ. Chỉ là cậu trèo cao quá thôi mà…

- Đừng lo…_Taehyung nở nụ cười dịu dàng với cậu – Tớ sẽ đi nói chuyện với mẹ, ngồi yên đây nhé? – Taehyung đứng dậy, bước đến cửa nói với lại với cậu – Dẹp bỏ suy nghĩ cậu đang nghĩ đi, nhé? 

Quái lạ… Taehyung đọc được suy nghĩ của cậu sao???


‘Cạch’

- Umma…sao umma lại như vậy? – Taehyung bước lại gần bà Kim hỏi – Sao umma lại có thái độ như vậy chứ?

- Vì ta không thích! – Bà trả lời dứt khoát – Ta không thích thằng bé đó chút nào!

- Vì sao chứ? – Cậu bực mình vì lời nói thẳng toẹt của mẹ mình – Kookie vừa dễ thương, hiền lại còn học giỏi nữa….

- Con thôi đi! – Bà Kim bực mình quát – Cả cái cách con gọi nói là Kookie ta cũng ghét. Thằng bé đó là gì cơ chứ??? Nó mồ côi cha, nhà nghèo khố rách áo ôm, cho nó bước vào nhà là ta đã thấy khó chịu lắm rồi nói gì để nó sống trong nhà này hả? Mà cả nó nữa. Cũng không biết thân biết phận của mình. Định vào đây kiếm chác hả?

- Đủ rồi! – Cậu hét lên – mẹ không có quyền phán xét người khác chỉ dựa vào hoàn cảnh của người đó như vậy! Dù cho mẹ nói gì thì người con yêu vẫn sẽ là Jung Kook và mãi mãi là như vậy!

Cậu nói rồi bỏ đi. Thật sự cậu không chịu đựng nổi khi nghe người khác nói Jung Kook như thế. Cho dù đó có là mẹ của cậu thì cậu cũng không thể nghe được.

- Jung…Jung Kook à…? – Cậu vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Jung Kook ngồi đó. Khuôn mặt đỏ ửng như sắp khóc.

- Taehyung…Taehyung à…nói chuyện…xong rồi sao? – Jung Kook thì thầm cố giữ lại tiếng nấc của mình. Bây giờ cậu không thể khóc được.

- Nghe hết rồi sao? – Taehyung với tay ôm lấy Jung Kook, vuốt vuốt lưng cậu. Cảm nhận được cái gật đầu trên vai mình, cậu buông Jung Kook ra, nhìn thẳng vào mắt Jung Kook, ánh mắt vô cùng ấm áp:

- Dù cho có nghe được cái gì cũng không được từ bỏ nhé? Nắm chặt tay tớ, đừng buông ra đấy!

Jung Kook khẽ ngỡ ngàng. Rồi cũng từ từ gật đầu. Có thế không? Có thể nắm chặt tay Taehyung và không bao giờ buông ra không? Có thể mãi ở bên cạnh Taehyung như bây giờ không?

- Có thể mà! Đừng nghĩ như vậy nữa. – Taehyung cúi xuống hôn lên đôi môi cậu. Một nụ hôn dài và sâu. Cậu cũng nhanh chóng đáp trả lại. Ấm áp làm sao. Một lần nữa, Taehyung như đọc được suy nghĩ của cậu vậy.

“ Cám ơn cậu nhé! Taehyung! ”

.

[Shortfic] [VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu [ 내가 당신을 좋아 ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ