Chap 18

12.4K 841 19
                                    

- Cậu ta đã đi rồi phải không ?

- Ừ...đã đi rồi...

- Đi đâu ?

- Không biết.

- Để cậu ta đi dễ dàng vậy sao ?

- Chứ tớ phải làm sao ?

- Ôm, níu giữ cậu ta lại ?

- Không phải cậu ấy muốn đi ?

- Nhưng...không phải cậu yêu cậu ta sao ?

- Thì sao ?

- Đó có thật sự là yêu ? Sao lại dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình như vậy ?

- Tình yêu..? Không phải nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là một dạng của tình yêu ?

- Cậu...thật ngốc !

- Ừ. Tớ ngốc...Ngốc nên mới để cậu ấy đi dễ dàng vậy. Đáng lẽ tớ phải đến tặng cho cậu ấy một cái đạp chứ nhỉ ? Hay một cái bạt tai ?

- Ngốc ! Lau nước mắt đi !

- Tớ khóc sao ? À xin lỗi nhé. Không phải khóc đâu. Chỉ là một ít nước và muối thôi...


Cậu đứng dậy. Kết thúc buổi trò chuyện với Harry chỉ có thế. Cậu không muốn nói về chuyện này thêm nữa. Lần này cậu sẽ thật sự quên đi. Anh đi...mãi mãi không trở về. Thôi thì cậu sẽ gói thật chặt tình yêu với anh, đem cất vào một nơi thật sâu trong trái tim. Xem như là một phần kí ức mà cậu phải quên đi. Cậu muốn mình mất đi phần trí nhớ ấy. Để không phải nhớ về anh thêm một chút nào nữa. Để không phải đau nữa. Từ nay...cậu là một Jeon Jung Kook mới...

.

.

.

.

Một tuần sau

- Mark ahhhhhhh !!!! Đi chơi nào !!! – Jung Kook hét toáng lên trước cửa nhà Mark mặc kệ ánh nhìn... kì thị của mọi người.

- Từ từ nào !!! – Mark nhăn nhó lò cái mặt ra – Phải để tớ chuẩn bị nữa chứ !

- Nhanh nhanh nhanh ! Tớ không đủ kiên nhẫn đâu đấy ! – Jung Kook đá cái bẹp vào cánh cổng tội nghiệp.

- ĐÂY RỒI !!! – Mark hét toáng lên làm cậu suýt nữa bổ ngửa. Chưa đầy năm giây sau giọng hét đó đã thấy cậu ta lù lù xuất hiện với một khuôn mặt không thể dữ tợn hơn.

- Cậu bị gì vậy hả ? Có vấn đề gì không ? Để tớ đưa cậu vào thẳng bệnh viện luôn nhé ? – Mark tức giận lay lay đôi vai của Jung Kook.

- Hề hề _Jung Kook cười xoa dịu cơn nóng của Mark – Một tháng nữa tớ đi rồi nên muốn nhanh nhanh ấy mà..._ Rồi lại vờ làm vẻ mặt cún con làm Mark một phen nuốt nước bọt.

- Thôi được rồi..._Mark xoay lưng rồi lắc đầu – Đi nhanh nào.

Jung Kook vừa đi vừa tíu ta tíu tít như một...thằng điên làm Mark nhiều phen phải bịt tai bịt mặt vì...ngại. Chỉ có mình cậu là kêu khổ. Rốt cuộc những ngày này Jung Kook bị gì vậy chứ ? Lúc nào cũng vui vẻ quá mức cần thiết. Nghĩ là làm như vậy mọi người sẽ an tâm hơn ư ? Chỉ làm cậu thêm lo thì có. Nghĩ là vui vẻ sẽ quên được hắn ta ư ? Càng cười...lại càng buồn thì có...Jung Kook vốn dĩ không giỏi trong việc giả vờ mà cứ cố diễn xuất. Haizzz. Đúng là thảm họa...

.

.

.

.

- Một tháng nữa Jung Kook đi ? – Hyerim nhấp một ngụm nước hỏi

- Ừ _Harry trầm ngâm – Tôi phải làm gì ?

- Cậu muốn làm gì ? Cậu có hai lựa chọn : Một là để Jung Kook đi những mãi chìm trong đau khổ. Hai là để Jung Kook đi và nói ra sự thật, và để hai người họ hạnh phúc bên nhau.

- Nhưng tôi không thể Hyerim à..._ Cậu khổ sở _ Tôi không thể nhìn thấy cậu ấy vui vẻ bên người khác...

- Vậy cậu muốn nhìn thấy cậu ấy đau khổ ? – Cô nheo mắt – tôi nghĩ không phải như vậy.

- Tôi..._ Cậu vò đầu – tôi không thể...

- Nếu là tôi..._ Cô đứng dậy, xoay người đi – tôi sẽ chọn lựa chọn số hai. Nói ra đi Harry. Không phải vì tôi...mà là vì cả cậu nữa.

.

[Shortfic] [VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu [ 내가 당신을 좋아 ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ