Chap 16

12.7K 805 33
                                    

Những ngày sau đó Jung Kook cứ như người vô hồn. Chỉ ngồi yên trên giường bệnh, không nói không rằng. Nhìn chăm chăm ngoài trời. Dù cho mưa hay nắng. Cũng chỉ ngồi nhìn như vậy. Không khóc cũng không cười. Chỉ thi thoảng kêu lên một tiếng la nho nhỏ rồi lại im bặt. Harry ngày nào cũng đến bên an ủi Jung Kook nhưng Jung Kook cũng chẳng thèm liếc đến một cái. Bất kì ai...kể cả Mark hay umma cũng vậy...

Ánh nhìn của Harry ánh lên một tia đau khổ. Mất đi Taehyung cậu đau đến vậy sao? Hay không...đây là vẻ bình thản đến kì lạ. Hay là đã quá đau nên không cảm nhận được nữa? Thi thoảng, cậu thấy Jung Kook cười...nhưng rồi nước mắt lại rơi...nhiều lúc cậu thấy Jung Kook mân mê bàn tay mình, rồi lại im lặng...cậu cũng chẳng biết làm gì hơn. Bất lực. Cái tên Taehyung này...thật sự rất đáng ghét...

- Jung Kook này...cậu ăn một chút đi – Cậu bước đến để tô cháo bên cạnh Jung Kook, ngồi xuống vuốt ve lấy mái tóc của Jung Kook, cười hiền.

- Harry này..._Jung Kook quay đầu qua cười với cậu – Lên sân thượng với tớ đi...

Cậu ngạc nhiên. Từ ngày Taehyung ra đi. Lần đầu tiên Jung Kook lại nở nụ cười thật như thế. Lại nói rất nhẹ nhàng với cậu. Cậu vội vàng gật đầu, đưa tay ra đỡ Jung Kook. Để Jung Kook bước từng bước ra khỏi phòng, rồi lên sân thượng. Vừa mở cửa. Làn gió lạnh ùa vào. Cậu vội cởi áo khoác của mình choàng cho Jung Kook. Chợt Jung Kook như bừng tỉnh, chạy vồ vào ban công :

- Oaaa....Sân thượng này...Harry này...cậu có biết – Jung Kook vui vẻ chạy đến thanh chắn ngang, dang rộng hai tay – tớ với Taehyung có rất nhiều kỉ niệm ở đây đấy.

Jung Kook ngồi thụp xuống...miệng vẫn không ngừng liến thoắng – Này nhé...chúng tớ có lần ngắm tuyết rơi trên sân thượng ở trường này. Tớ còn khóc trên sân thượng nhà cậu ấy và lúc đó, cậu ấy còn cho tớ mượn vai nữa. Còn có lần tớ thấy cậu ấy lén chuồn tiết lên sân thượng ngủ nữa...và cậu biết không...lần đầu tiên tớ gặp Taehyng…cũng là ở trên sân thượng..._ vừa nói nước mắt Jung Kook vừa rơi...cậu đang kể lại từng kỉ niệm với Taehyung. Không hiểu sao cậu lại làm như vậy...nhưng có cảm giác làm vậy nỗi nhớ của cậu sẽ được vơi đi. Nhưng hình như càng nói cậu càng khóc nhiều...càng nói...càng nhớ...lại càng đau! Lần đầu tiên gặp cậu cũng ở trên sân thượng....



[Flashback]

Hôm đó, cũng là một ngày tuyết rơi rất nhiều, kín cả con đường. Khi đó, cậu chỉ mới học lớp hai...Đi bộ trên con đường dày đặc tuyết quả thật rất khó khăn. Nhà cậu lúc đó cũng là ở tập thể. Vất vả lắm cậu mới về được đến nhà. Xoa xoa hai bàn tay vì lạnh, cậu bước vào thang máy. Bấm số tầng nhà cậu. Nhưng không hiểu sao...cậu lại muốn lên sân thượng. Từ lâu cậu đã nghe nói lên sân thượng mà ngắm hoàng hôn thì sẽ đẹp lắm. Bây giờ mới năm giờ, cũng kịp để ngắm hoàng hôn đấy chứ. Nghĩ là làm, cậu bấm tầng lên sân thượng. Vừa mới bước vào, đập vào mắt cậu là một cảnh tượng...còn đẹp hơn cả hoàng hôn...

Một cậu nhóc – có lẽ là bằng tuổi cậu. Ăn mặc rất đẹp, tay đeo bao tay, đi giày bốt đang đút thức ăn cho mèo ăn. Đôi mắt ấm áp nhìn chăm chú vào chú mèo trước mắt, tay nhanh chóng đút cho chú mèo ăn từng miếng nhẹ nhàng, đôi môi nở nụ cười rất tươi. Cậu ngay lập tức bị choáng ngợp...thốt lên một tiếng.

Nghe tiếng động, cậu nhóc kia quay đầu lại thì thấy một cậu nhóc khác đang nhìn mình chăm chú. Cậu vội gãi đầu, thanh minh :

- Ơ...cậu là ai? Sao lại ở đây? Cậu đừng hiểu nhầm nhé. Mình không có ý xấu đâu. Chỉ là mấy lần tình cờ đi qua đây, thấy chú mèo này tội nghiệp quá nên mình dẫn nó lên sân thượng cho nó ăn...mình không phải có ý làm hại nó đâu..

- Ừ..._ Jung Kook nở nụ cười, cậu có hiểu nhầm gì đâu mà phải thanh minh chứ..._ Tớ tên là Jung Kook. Nhà tớ ở đây. Còn cậu ?

- Tớ tên là Taehyung – Cậu nhóc kia nháy mắt tinh nghịch – Kim Taehyung. Cậu nhớ nhé.

Cậu khẽ gật đầu rồi ngây ngô nhìn ra ngoài ra ngoài bầu trời. Những bông tuyết đang khẽ rơi, đúng là rất đẹp. Đã lâu cậu không ngắm tuyết như vậy.

- Cậu cũng thích tuyết? – Taehyung ngồi xuống cạnh cậu – Tớ cũng thích tuyết lắm đấy. Mà ở nhà tớ lại chẳng ngắm tuyết được rõ như ở đây nên tớ thường hay đến đây. Bây giờ gặp cậu thật là vui.

Rồi cả hai cứ huyên thuyên đủ thứ chuyện. Cậu bỗng nhận ra đã lâu rồi mình không nói chuyện với người lạ như thế. Mà cậu lại có cảm giác người ngồi bên cạnh mình rất thân quen. Mang lại hơi ấm nhẹ nhàng và dịu dàng. Chẳng mấy chốc trời đã tối đen. Taehyung tiếc rẻ chia tay cậu. Cậu đưa Taehyung xuống sân. Chào tạm biệt. Hôm nay cậu đã rất vui. Chưa bao giờ cậu có cảm giác như vậy. Nhưng bây giờ lòng cậu bỗng chùng xuống, vì cậu sắp phải tạm biệt Taehyung mất rồi...

- Jung Kook? Buồn à? – Taehyung nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu khẽ hỏi

- Ừ...chắc chúng ta từ nay không gặp nhau nữa đúng không ? – Cậu thút thít trả lời

- Ngốc – Taehyung choàng tay ôm lấy cậu – tớ đã nói tên tớ cho cậu, vì vậy cậu nhất định phải nhớ tớ. Ngéo tay đi.

Cậu rụt rè đưa ngón tay mình ra móc nối với Taehyung. Ngay lúc đó cậu nở một nụ cười tươi tắn – Cậu hứa rồi đấy nhé !

Nói xong cậu chạy vụt đi. Bỏ lại Taehyung đứng cười ngô nghê. Sau này, ngày nào cậu cũng lên sân thượng tìm hình bóng cậu nhóc ấy nhưng không hề thấy. Cho đến khi vào THCS. Cậu lại nhìn thấy cậu nhóc đó. Nhưng khác hoàn toàn. Có lẽ...cậu nhóc ấy đã không nhớ đến buổi chiều hôm đó. Chỉ có cậu...mãi chờ đợi một hình bóng.


[End Flashback]

[Shortfic] [VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu [ 내가 당신을 좋아 ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ