Chương 6 - Tỉnh Mộng

51 1 0
                                    

Ngày hôm sau, mẫu hậu y liền phát bệnh, bệnh một lần là 3 tháng, cứ như sống không còn gì luyến tiếc. Y tưởng rằng y không quan tâm, nhưng sự thật chết tiệt là y rất quan tâm, "Chẳng phải là nên nhìn ta sao? Nhìn ta trở thành một minh quân trị quốc, hay chỉ là một mãng phu tầm thường mà phụ hoàng đã từng nghĩ?"

Y muốn trở thành minh quân trị quốc, không chỉ là cuộc chiến với phụ hoàng và mẫu hậu, mà còn là tâm chí y đã lập sau khi trải qua chiến trường và nhìn thấy những đau khổ của bá tánh. Cao tổ hoàng đế là người tầm thường vô vị, giang sơn do Thái tổ hoàng đế lưu lại đã bị hắn thống trị đến rối tung rối mù, bắc có Nhung Địch như hổ rình mồi, tây có phiên bang xâm phạm hết lần này đến lần khác, ngay cả hải vực Tây Nam cũng có đạo tặc hoành hành, gần như có thể nói là dân chúng lầm than.

Tuy phụ hoàng y kế vị vài năm cũng có xử lý, nhưng hiệu quả chỉ tạm được.

Nhưng trong 40 năm thời gian y tại vị, đã 7 lần ngự giá xuất chinh, đề bạt một nhóm tướng lĩnh dũng mãnh nơi sa trường, đánh bại bọn Nhung Địch luôn ngấp nghé thèm muốn Đại Ngu bỏ chạy tán loạn, an phận vô cùng.

Tuy không dám nói ở Đại Ngu không nhặt của rơi trên đường, nhưng đêm không cần đóng cửa, cũng coi như quốc thái dân an, quan lại chính trực. Tất cả những điều này là kết quả mà y đã dành phần lớn thời gian cho chính vụ, từ sớm đến tối, một năm 4 mùa, bỏ ra cả đời tâm huyết, triều dã trong ngoài, vì hiểu người dùng người, y đã cho lưu truyền không ít giai thoại quân thần.

Lần hồi tưởng này, y thật sự đã làm được những gì mà y đã nói với mẫu hậu năm đó, cũng khiến họ dành cho y lời khen ngợi duy nhất.

Chỉ hỏi cả đời này có chuyện gì tiếc nuối không, có lẽ là có, làm sao lại không có được.....

Nhưng thật kỳ lạ, vào lúc này, những chuyện xảy ra trước 10 tuổi y đều nhớ rõ ràng rành mạch, còn hôn lễ vào năm 22 tuổi mà y muốn nhớ đến lại rất mơ hồ.

Năm đó y hoàn toàn không để tâm, ấn tượng khắc sâu nhất chính là những chiếc đèn lồng đỏ như lửa trên các hành lang trong hoàng cung.

Truyện chỉ được đăng trên https://www.wattpad.com/1016661142 + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

Sự ngăn cách với mẫu hậu đã tạo cho y một thành kiến thâm căn cố đế và khó có thể dao động với bà. Đây là hôn ước mẫu hậu an bài mà không màng ý nguyện của y, là người của mẫu hậu dùng để theo dõi và khống chế y.

Ôi, ý nghĩ này lúc ấy thật là cố chấp, cố chấp đến buồn cười, cố chấp đến nỗi không để cho nàng và y có bất kì cơ hội nào, sống trong cùng một hoàng cung nhưng lại như hai người xa lạ, tra tấn nhau nửa đời người, mặc dù mẫu hậu qua đời, y vẫn cố chấp đến buồn cười mà khư khư giữ vững thành kiến.

Sau khi y làm Hoàng đế được nửa đời người, cuối cùng cũng chán nản và mệt mỏi. Ở tiền triều y vẫn cẩn trọng, siêng năng tận tâm, trước sau như một, nhưng cuối cùng lại tìm được một chút lạc thú khác biệt phía sau hậu cung. Y coi nàng không ra gì, nhưng lại coi nữ nhân khác như ngoạn vật, chỉ một chút sủng ái của y, đã có thể thay đổi cuộc đời của nữ nhân nơi hậu cung, có thể khiến con gái của quan ngũ phẩm trở thành sủng phi của một quốc.

Sủng Hậu Nắm QuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ