Cảnh Thái trà lâu ở góc Đông Nam của phố Xuân Hi, chỉ xét theo vị trí mà nói thì đây là một địa điểm không tệ chút nào, cho nên gian trà lâu này ra giá ba ngàn lượng cũng là có nguyên nhân. Lão bản của trà lâu này tháng trước đã qua đời, để lại một nhà cô nhi quả phụ, không còn người nào trông coi trà lâu. Loại chuyện này tất cả đều có thể hỏi thăm ra được, vì thế Tiết Thần cũng không lo lắng sẽ có người làm bộ.
Sau này xu thế phát triển của phố Xuân Hi tương đối tốt. Đời trước trong tay Tiết Thần không đủ tiền nên chỉ có thể mua hai cửa hàng ở phố Xuân Hi, nhưng chỉ với lợi nhuận của hai cửa hàng này thì đã có thể so sánh được với năm sáu cửa hàng ở những chỗ khác. Cho nên, nếu so sánh ba ngàn lượng với giá cả thị trường hiện giờ, giá cả này xác thật không coi như quá cao.
Diêu Đại thấy nàng cũng coi như vừa lòng, kéo nàng sang một bên nói nhỏ: "Tiểu thư, nếu ngài thấy thích thì thuộc hạ sẽ tìm lão bản nương trả giá. Nhà này lão bản mới vừa qua đời, trong nhà không ai biết kinh doanh, lão bản nương cũng không biết giá, coi bộ có thể mặc cả xuống một chút."
Tiết Thần nhìn quanh một vòng rồi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, ba ngàn lượng thì ba ngàn lượng, thế đạo này cũng không dễ sống, nam nhân đã chết để lại cô nhi quả phụ cũng thật đáng thương."
Diêu Đại vừa nghe Tiết Thần đồng ý lập tức cao hứng: "Tiểu thư nhân nghĩa. Vậy... thuộc hạ liền đi gặp lão bản nương thỏa thuận?"
Tiết Thần gật đầu, đứng ở lầu hai nhìn xuống phía dưới, đây đích xác là một địa điểm cường thịnh ngựa xe như nước.
Bỗng nhiên dưới lầu truyền đến một trận tranh cãi. Tiết Thần cho rằng Diêu Đại đang lớn tiếng với lão bản nương, vội vàng đi xuống lầu xem rốt cuộc là chuyện gì. Nàng thấy Diêu Đại bị người ta đè trên mặt bàn, tay bị vặn ra sau lưng, đang cầu xin tha thứ, bên cạnh còn có mấy nam nhân dáng vẻ hung thần ác sát, ngồi trên ghế là một nữ nhân ăn mặc theo kiểu phu nhân, phía sau có hai nha hoàn và hai bà tử đứng hầu, thập phần phô trương.
Còn lão bản nương của cửa hàng này, một phụ nhân sáu mươi tuổi, thời khắc này đang ngồi bệt dưới đất khóc nức nở, chỉ nghe nữ nhân đang ngồi trên ghế đe dọa: "Đây chính là đương gia của ngươi tự tay viết rồi ký xuống, bán trà lâu này lấy năm trăm lượng để triệt tiêu món nợ mượn phu nhân nhà chúng ta. Hiện giờ hắn đã chết, chúng ta tới thu nợ, đây chính là chuyện "thiên kinh địa nghĩa". Nếu ngươi không chịu trả nợ thì chúng ta liền đi cáo quan."
Nữ nhân này vừa mở miệng là Tiết Thần biết ngay bà ta cũng không phải là phu nhân gì, chỉ là một nữ nhân ăn mặc kiểu phu nhân, phỏng chừng một ma ma quản gia linh tinh gì đó của một đại gia tộc. Tiết Thần không khỏi nhìn bà ta kỹ hơn một chút, rốt cuộc chỉ là một vú già mà có thể được hai nha hoàn và hai bà tử hầu hạ, tất nhiên là từ một môn hộ ghê gớm.
Lão bản nương đeo đai buộc trán màu trắng, đôi mắt khóc nhiều sưng như quả hạch đào, coi bộ lão bản nhà này vừa chết không bao lâu, chỉ thấy bà lão vừa khóc vừa nói với nữ nhân kia: "Vị tỷ tỷ này, xin hãy giúp đỡ chúng ta! Lão nhân qua đời chỉ lưu lại một gian trà lâu này. Trong nhà chúng ta còn có sáu nhi nữ, tất cả còn chưa gả cưới, đều trông cậy vào số bạc bán trà lâu này để sống qua ngày. Năm trăm lượng bạc thật sự là không đủ. Hơn nữa, lão nhân nhà chúng ta đã từng nói qua, ông ấy đã sớm lấy tổ trạch trả nợ cho phu nhân, đâu thể còn có cách nói này. Xin hãy giúp đỡ đi..."
Ma ma quản sự kia là kẻ đanh đá, nhổ một bãi nước bọt ngay trước mặt lão bản nương, thanh âm rít lên có chút bén nhọn: "Ta nhổ vào! Nhà ngươi có mấy nhi nữ, cưới hỏi hay chưa đâu có liên quan gì đến ta? Ta tới là thu nợ, đâu phải để cứu tế. Phu nhân nhà chúng ta đồng ý cho các ngươi năm trăm lượng là đã quá nhân từ mà ngươi còn chê ít. Nếu không chịu, chỉ sợ đến cuối cùng ngay cả năm trăm lượng cũng lấy không được, bắt ngươi đem trà lâu trao không để trả nợ cũng không chừng. Đến lúc đó, ngươi thật sự chỉ còn cách bán khuê nữ để cưới tức phụ! Ha ha ha ha."
Lão bản nương càng khóc lợi hại hơn, vẫn luôn lắc đầu chỉ vào vú già kia lên án: "Ngươi không phải rõ ràng khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta sao? Không được, nói cái gì cũng không được! Trà lâu này cho dù đặt ở nơi này không bán, ta cũng không có khả năng cho ngươi cướp đi với giá năm trăm lượng."
Tiết Thần nghĩ thầm lão bản nương này cũng không phải người hồ đồ, giá cả của trà lâu chắc hẳn đương gia của bà ta nhất định đã nói qua, chỉ cần lưu lại thì dù là cho thuê hoặc chờ nhi tử của họ lớn chút tự mình cai quản cũng được nhiều bạc hơn với giá năm trăm lượng.
Vú già kia thấy lão bản nương tuy rằng vẫn luôn khóc lóc nhưng nói chuyện lại rất kiên cường, lập tức đập khế ước lên bàn hung ác mắng: "Hừ, còn muốn đấu với ta sao? Nếu ngươi không chịu, vậy thì chúng ta sẽ giải quyết ở công đường. Ngươi biết phu nhân nhà ta là ai không? Là Vệ Quốc Công phủ Tam phu nhân! Cùng phu nhân thưa kiện hả, cũng không sợ bồi chết ngươi!"
Tiết Thần đứng ở phía sau thang lầu không lộ diện, vừa nghe vú già nói vậy tức khắc liền nhướng mày -- À ra thế, lại là người quen biết cũ! Lần trước bởi vì chuyện của Nhân Ân Bá phủ mà Tam phu nhân và Đới thị bị chộp tới Kinh Triệu phủ, sau khi được thả vẫn còn chưa chừa, lại động tâm tư muốn cướp một trà lâu khác. Thật đúng là nhìn không ra Tam phu nhân này cũng là một nhân tài.
Nghe đến đó Tiết Thần liền không chịu nổi, từ thang lầu đi xuống, ánh mắt dừng lại ở tờ khế ước trên bàn, thấy trang giấy ố vàng phỏng chừng đã qua bao nhiêu năm. Tiết Thần đi tới chỉ vào mấy gã đè nặng Diêu Đại, lạnh giọng hỏi: "Đây là cẩu nô tài nhà ai, "cáo mượn oai hùm" đến đây phá đám?"
Tiết Thần rất xinh đẹp nhưng khí chất lạnh lẽo quanh thân khiến vú già không thể không đánh giá nàng. Thấy nàng ăn mặc hoa lệ với áo váy giao lãnh bằng tơ tằm màu vàng, bộ dáng xinh đẹp như là tiên nữ đi ra từ bức họa, da phấn má đào, nhìn đúng là xuất thân từ gia đình phú quý, vú già nhất thời cũng lưỡng lự, không dám tiến lên đắc tội với nàng. Tiết Thần biết vậy nên đi tới trước mặt bà ta, thản nhiên cầm khế ước kia lên xem thì bà ta mới kịp phản ứng: "Ngươi là cô nương nhà ai, chuyện này cũng không phải là ngươi có thể chạm vào, mau cút đi cho ta." Vú già đối với khế ước kia không tự tin, đâu chịu để Tiết Thần nhìn được, vội vàng muốn đoạt lại. Tiết Thần xoay người, cũng không ngẩng đầu hô lên một tiếng: "Nghiêm Lạc Đông."
Mấy hộ vệ liền nghe tiếng xông vào, ngăn cách Tiết Thần với bọn người kia. Diêu Đại lúc này mới được cứu vớt, chỉ thấy Tiết Thần đi đến bên cạnh lão bản nương đang khóc nức nở không ngừng, đỡ bà ta dậy nhẹ giọng hỏi: "Lão bản nương có biết chữ không?"
Lão bản nương nhìn nàng lắc đầu: "Từ nhỏ gia cảnh bần cùng, không được học chữ, làm tiểu thư chê cười."
Tiết Thần quả thực cong môi cười nói: "Không biết chữ cũng khó trách. Ta đã xem tờ khế ước này, bà cứ để bọn họ cáo quan đi. Cho dù nhà bọn họ là Công chúa điện hạ, đem án này bẩm báo lên trên thì bọn họ cũng không thắng được."
Lão bản nương vừa nghe vậy quả thực rất vui mừng vội hỏi: "Lời này của tiểu thư là thật sao?"
Tiết Thần tiện tay ném khế ước kia xuống đất, tùy ý dùng mũi chân dẫm lên rồi khẳng định: "Dĩ nhiên là thật. Khế ước này đã lập mười năm trước, trong đó viết nếu trong vòng hai năm mà không trả được nợ thì phải đem trà lâu này bán với giá năm trăm lượng cho Lâu Tam phu nhân. Niên hạn áp dụng của khế ước này chỉ có năm năm. Hiện giờ trước tiên không nói đến nội dung của khế ước này có thích hợp hay không, chỉ đơn giản dựa vào số năm thì khế ước này cũng đã mất đi hiệu lực, đã vượt qua mức định năm năm. Đừng nói đương gia của bà đã dùng tổ trạch để trả sạch nợ, cho dù không gán nợ thì khế ước này cũng vô dụng."
Thấy gương mặt vú già kia hiện lên một trận xấu hổ, Tiết Thần lại không ngừng giải thích: "Ngàn vạn lần đừng tin bọn họ nói đương gia của bà chưa đem tổ trạch để trả nợ. Tòa nhà có sang tên hay không đều đã đăng ký ở quan phủ, bà chỉ cần đi một chuyến đến Kinh Triệu phủ, mấy thứ này đều có thể tra bảng đăng ký để làm chứng cứ. Quan lão gia phán án cũng không phải chỉ dựa vào kẻ uốn ba tấc lưỡi là xong, mọi việc không phải đều nói chứng cứ sao?"
Vú già kia rốt cục không nhịn được, lạnh giọng hỏi Tiết Thần: "Ngươi là cô nương nhà ai, có biết phu nhân nhà ta là ai không?"
Tiết Thần thản nhiên nhún vai: "Vệ Quốc Công phủ Tam phu nhân chứ gì? Vừa rồi ta có nghe nói. Nhưng ta hình như cũng nghe được vị Tam phu nhân này mới từ phòng giam của Kinh Triệu phủ được thả ra? Lúc này mới mấy ngày thế nhỉ? Sao nào, Tam phu nhân lại muốn vào lại rồi hả?"
Sắc mặt vú già kia đại biến, thật sự đắn đo không đoán được thân phận của Tiết Thần. Vụ Tam phu nhân bị giam ở Kinh Triệu phủ cũng chỉ truyền khai trong vòng quan lại, bởi vậy bà ta có thể khẳng định cô nương này là nữ nhi quan gia, không phải loại người bà ta có thể chọc vào. Nhưng nếu bà ta cứ như vậy mà trở về thì cũng không có cách gì báo cáo kết quả công tác với Tam phu nhân, bèn cố thăm dò: "Hừ, ngươi là cô nương nhà ai? Có bản lĩnh thì xưng ra danh tính, xem phu nhân chúng ta có tha cho ngươi hay không?"
Tiết Thần làm sao bị dọa, ngẩng đầu gằn giọng: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tiết Thần! Đích trưởng nữ của Trung thư Thị lang Tiết Vân Đào. Nếu phu nhân nhà ngươi muốn tìm ta phiền toái thì cứ việc tới đó, ta sẽ ở phủ chờ."
Vú già kia trong lòng khiếp sợ, nha đầu này hóa ra là Đại tiểu thư của nhà Trung thư Thị lang, may mắn vừa rồi không có xổ ra ác ngôn với nàng ta. Vú già kia chỉ đành nuốt giận, phất tay áo mang theo người rời đi.
Lão bản nương đứng dậy nói lời cảm tạ với Tiết Thần. Tiết Thần không nói gì chỉ mang theo hộ vệ rời khỏi nơi này, để Diêu Đại lưu lại cùng bà ta làm thủ tục mua bán. Bởi vì còn phải đi quan phủ và thủ tục tương đối phức tạp, Tiết Thần không tiện đường đi theo, chờ Diêu Đại làm tốt hết thảy thì lấy tư liệu trở về cho nàng đóng dấu, đến lúc đó kiểm tra lại là xong.
Vú già kia một đường đi nhanh trở về Vệ Quốc Công phủ. Tam phu nhân vừa mới vừa được Tam lão gia mang ra khỏi từ đường, Thái phu nhân lại không chịu bỏ lệnh cấm, vì thế bắt Tam phu nhân Dư thị ở Phật đường trong tam phòng tiếp tục ăn chay niệm Phật. Tam phu nhân không dám ngỗ nghịch đành phải tuân theo.
Vú già là tức phụ nhà Ngô Lục, ma ma quản gia bên người Tam phu nhân, là thị tỳ mang đến từ mẫu gia, xem như tương đối đắc lực. Ngô ma ma đi tới Phật đường cầu kiến Dư thị, đem chuyện hôm nay phát sinh ở bên ngoài báo cho Dư thị. Dư thị liền nổi trận lôi đình: "Ngươi nói là cô nương nhà ai làm hỏng chuyện? Dạo này bị gì vậy chứ? Không biết sao mà mọi chuyện đều không thuận lợi?" Dư thị gần đây thật sự ăn không ít khổ, đầu tiên là ở từ đường chịu đầy đọa, hiện tại thật vất vả lão gia đem bà ta ra nhưng vẫn bị Thái phu nhân nhốt ở Phật đường trong viện, tiền tiêu hàng tháng cùng bạc đều tạm thời khống chế trong tay Thái phu nhân. Dư thị thiếu bạc nên sai Ngô ma ma đi làm chút việc, cho rằng vụ này đã nắm chắc, không ngờ nửa đường còn nhảy ra một Trình Giảo Kim ngán chân, sao có thể làm bà ta không tức giận?
Ngô ma ma lập tức trả lời: "Nàng ta nói nàng ta là Đích trưởng nữ của Trung thư Thị lang Tiết Vân Đào, tên là Tiết Thần."
Dư thị nhíu mày suy nghĩ, cũng không nhớ rõ mình cùng Tiết gia có gì liên quan. Bất quá, cái tên Tiết Vân Đào kia bà ta vẫn biết đến một ít, ngay cả lão gia đều khen người này có vận làm quan, trong vòng ba năm từ lục phẩm tăng lên tam phẩm, gần đây còn tục huyền với một Huyện chủ, giá trị con người đúng vào thời điểm êm đẹp "nước lên thì thuyền lên". Đích nữ nhà hắn sao lại muốn xen vào kế hoạch của bà ta chứ?
Bất quá, Dư thị mới ăn qua lỗ nặng, vừa nghe nói đối phương là quan gia cũng không dám tại thời điểm mấu chốt này gây ra chuyện gì. Dư thị đập bàn một cái nổi giận: "Hừ, thật là "có phòng bị cũng không tránh nổi trời mưa suốt đêm", "người xui xẻo thì uống nước cũng nghẹn". Vốn dĩ muốn làm xong chuyện này, đem cửa hàng tặng cho Thái úy phu nhân, nhìn xem có thể gầy dựng một ít quan hệ để mượn sức hay không? Bây giờ vụ này cũng ngâm nước nóng, chỉ có thể lại duỗi tay xin cha ta mà thôi. Càng đừng nhắc đến chỗ Công chúa, phỏng chừng cũng hận ta vô cùng. Ngươi nói coi, ta nên làm thế nào để vãn hồi ấn tượng trong lòng Công chúa đối với ta?"
Ngô ma ma làm sao biết chuyện này nên cũng không dám cho ý kiến bậy, nhưng nếu không nói gì thì Tam phu nhân lại khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mình vô dụng, rốt cuộc vừa mới làm hỏng một chuyện, vì thế suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra mấy chữ: "Công chúa hiện tại chỉ thiếu một tức phụ."
"..."
Trước mắt Dư thị sáng ngời. Đúng rồi! Mình muốn vãn hồi ấn tượng của Công chúa, xem ra chỉ có xuống tay từ phương diện này. Nếu mình có thể thành công tác hợp nhân duyên cho Thế tử, Công chúa nhất định sẽ dụi mắt mà nhìn, đến lúc đó ấn tượng lệch lạc gì cũng có thể vãn hồi, sau này không thể thiếu chỗ tốt cho mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ST - Hay - Hoàn] Thiều Hoa Vì Quân Gả - Quyển I
Ficción históricaTác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Cổ Đại, Trọng Sinh, HE Số chương: 277 chương + 6 phiên ngoại Nguồn lưu: từ nhiều nguồn công cộng (truyenfull, webtruyen, sstruyen,ddlqd...) Giới thiệu: Đời trước hao tâm tổn sức, vất vả cả đời, chưa từng nhận được một...