Chương 12

145 19 29
                                    

"Cái gì mà tốt? Có chỗ nào tốt?"

"Lui ra."

Tiểu vương gia lại tức giận nữa rồi :"/ Nói là được, cần gì lấy gối lấy chăn, vớ được thứ gì là ném Minh Minh bằng thứ đó chứ. Làm nai nhỏ hoảng sợ chạy mất đó nha.

Rốt cục tiểu vương gia vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.

Hắn cố ý dặn dò hạ nhân, nếu như Minh Minh muốn vào trong thì không cho vào. Từ đêm hôm ấy tới giờ, cơn giận của tiểu vương gia chưa hề nguôi xuống.

Bực mình bởi con nai ngu ngốc kia một phần. Một phần vì bực cái tên Phúc Hải kia nữa. Dám cả gan chuốc rượu tiểu vương gia hắn. Phen này tội chết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát.

Mà cái tên Phúc Hải kia là người nhạy bén, biết bản thân mình đã quá phận, nên cũng mất tăm mất tích, không dám vác mặt tới chọc máu điên trên người tiểu vương gia làm gì.

Ngược lại, Minh Minh thì vô cùng buồn bã. Cả ngày chỉ biết đứng ngây ngốc trước phòng của tiểu vương gia.

Đám người Lạc Kiệt đều nhìn thấy giữa Minh Minh và Tuấn Dũng có vấn đề. Nhưng ai hỏi gì Minh Minh cũng không nói, chỉ ngoan ngoãn lắc lắc đầu, cái môi mím lại, nhìn như sắp khóc tới nơi vậy.

Đám người Lạc Kiệt lo lắng, đi tìm tiểu vương gia nhà bọn họ. Nhưng hắn đóng cửa không tiếp. Vậy là mọi người đành chán nản, than vãn rần rần.

Muốn cãi nhau thì cãi. Muốn giận nhau thì giận. Đừng tới giờ cơm cả hai đều như cái hầm băng làm mọi người ăn cũng phải nghiêm túc như thượng triều thì quá sức mệt mỏi. Bọn họ sắp chịu không nổi nữa rồi.

Cuối cùng vẫn là Lạc Kiệt "vì nghĩa diệt thân", đứng lên phá vỡ cục diện căng thẳng. Lạc Kiệt ra tối hậu thư nếu không tự giải quyết thì sẽ đem Tuấn Dũng và Minh Minh nhốt vào biệt phủ. Cách xa mọi người ra một chút.

Sau ngày hôm đó, tiểu vương gia không tỏ ra giận dỗi nữa, mà bắt đầu lạnh nhạt với Minh Minh.

Tiểu vương gia không cấm cửa Minh Minh, nhưng Minh Minh nói gì, hắn cũng chỉ qua loa đáp "ừ" mà thôi.

Không giận nhưng lạnh nhạt, tiểu vương gia à, ngài ác quá rồi nha.

Minh Minh khổ sở trong lòng, biết tiểu vương gia như vậy vẫn là đang giận, nên cũng nghiêm túc suy nghĩ tìm cách để dỗ dành tiểu vương gia.

Khi mẹ giận, cha đã làm gì nhỉ?

Mỗi lần mẹ giận, cha vẫn tươi cười, quanh quẩn xung quanh mẹ, không hề để ý tới mẹ đang làm mặt lạnh.

Lúc ở hình nai, cha sẽ cố ý kéo mẹ tới mấy bụi quả mọng mà mẹ thích. Sau đó không ăn lấy một quả, chỉ đứng đó nhìn mẹ thôi.

Qua mấy ngày, mẹ được cha dỗ xong, hai người lại ân ân ái ái, con cái lúc này chỉ coi như sự cố.

Ai nha, Minh Minh cũng thiệt là tội a~

Sau đó Minh Minh đã hỏi cha mình làm sao để mẹ hết giận, vì đôi khi Minh Minh mải chơi đi lạc tới đêm mới về, mẹ đã rất giận.

[SaintPerth] Trăm Năm Xảo HợpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ