1. Phòng khách

439 41 2
                                    

Zhongli thức dậy vào chín giờ hai mơi phút sáng, quá muộn cho buổi sáng và quá sớm cho buổi trưa. Chiếc máy tính mở vẫn còn trên ngực, cốc cà phê uống dở đêm qua ở tủ bàn kế bên.



Ngủ quên? Chắc chắn. 



Liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, hắn đã ngủ được hơn năm tiếng đồng hồ, tốt, một thời gian kỷ lục hoặc tệ hơn nếu căn bệnh mất ngủ quái gở đó lại bắt đầu gây ra bất cứ chứng rối loạn thần kinh nào khác. Nhưng Zhongli sẽ chọn một ý nghĩ lạc quan hơn, có lẽ đồng hồ sinh học của hắn chỉ lệch kim đi một chút ... nếu nó đã có thể hoạt động trở lại.



Zhongli, một sinh viên năm ba đại học, không nhớ lần cuối bản thân đi ngủ và thức dậy theo lịch trình của một người bình thường là khi nào. 



Thật ra cũng không lâu đến vậy, mới chỉ hơn một tháng, từ khi những giấc mơ kì lạ bắt đầu.


Chúng từng chỉ xuất hiện hai đến ba lần một tuần nhưng rồi tần xuất hắn phải đối diện với chúng mỗi khi nhắm mắt lại ngày càng dày đặc. 



Hắn gặp chúng mỗi ngày. Ngay cả khi trong giấc nghỉ trưa ngắn ngủi.



Vậy nên tình hình hiện tại là cậu sinh viên ưu tú loại một, thiên tài trong mắt giáo viên, con nhà người ta trong lòng bạn cùng lớp, người luôn có thể sinh hoạt theo giờ giấc mười một giờ đi ngủ, năm giờ sáng thức dậy, kẻ không bị chi phối thời gian bởi deadline đồ án trong truyền thuyết, Zhongli, đang bị hành hạ bởi những cơn ác mộng mà hăn thậm chí còn chẳng thể nhớ rõ mỗi khi mở mắt.  






Như thường ngày, chỉ còn những hình ảnh mơ hồ từ giấc mơ đọng lại trong tâm trí sau khi mở mắt.



Zhongli chóng lấy tập giấy bút đã chuẩn bị sẵn nhanh chóng vẽ lại trước khi nó hoàn toàn biến mất khỏi đầu mình.



Không gian u tối với một bóng hình mờ ảo ở giữa bức tranh, trên người treo vô số xích sắt.



Những sợi xích sắt to tướng lần lượt bị đứt gãy cho đến khi còn lại duy nhất một sợi. Nhưng kẻ bị ràng buộc lại không vui vẻ gì khi "tự do" sắp đến gần thậm chí còn có chút muốn níu kéo nhưng rồi cuối cùng cũng buông tay. Kẻ kia giờ chỉ có thể bám víu lấy sợ xích cuối cùng như muốn cầu xin nó đừng đứt đoạn. Giữ lấy nó như thể cuộc sống, sinh mạng bản thân dựa nào sợ liên kết ấy.   

[ZhongXiao] Xuyên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ