"Như thế nào lại là ngươi?" Lý Tự nâng chung trà, nhìn Mộ Dung Thiên bị hai gã hán tử tráng kiện trói hai tay sau lưng, quỳ rạp xuống trước phòng, ngữ khí nghe tới tuy rằng giật mình, trên mặt lại nhàn nhạt hàm chứa ý cười, trong hình dáng cùng Lý Tuyên quả nhiên có vài phần tương tự. Mộ Dung Thiên nhìn y, khẽ nhíu mày, nhưng không đổi sắc.
Lý Tự giơ tay, đồng tử phía sau cung kính tiếp nhận chung trà. Lý Tự đứng dậy, vây quanh Mộ Dung Thiên dạo qua một vòng, vân đạm phong thanh*, nhướng mày cười nói: "Nếu Cửu đệ không cắn câu, bắt ngươi tới, cũng là giống nhau. Hắn vì ngươi sớm đã không màng tánh mạng, họ Lý cư nhiên cũng sinh ra cái kẻ si tình, buồn cười a buồn cười."
*Vân đạm phong thanh: Thờ ơ, lạnh nhạt, thanh triệt cao quý.
Mộ Dung Thiên rùng mình, nguyên lai bẫy rập này là dùng để đối phó Lý Tuyên, bị chính mình trong lúc vô ý đâm trúng, lại không biết là hạnh hay là bất hạnh. Đây là việc của hoàng gia, cửu ngũ chi tranh, Lý Tuyên cũng hoàn toàn không từng kỹ càng tỉ mỉ nói với hắn, nhưng hắn từng thấy Lý Tuyên thiếu chút nữa mệnh tang cửu tuyền, dù chưa chính mắt nhìn thấy một màn Lý Tự thí đệ, lại cũng liệu được đến giữa tình huynh đệ lại tuyệt tình như thế, tất nhiên là vì có nguyên nhân rất lớn. Hơn nữa Lý Tự đối với bảo tàng kia không từ thủ đoạn, một mực nhất định phải có, hai bên ứng chứng, ngọn nguồn toàn bộ sự việc, Mộ Dung Thiên cũng mơ hồ đoán được vài phần. Lần này, Lý Tuyên đuổi theo mình tới đây, dưới chân Thiên Tử, Lý Tự lại cư nhiên không hề cố kỵ, tựa như vẫn có ý định diệt khẩu. Lý Tuyên lúc này võ công hoàn toàn đã mất, thật nếu là lại rơi vào tay Lý Tự, lại chỉ sợ không phải đơn giản là rót độc như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng thấp thỏm làm sao còn có thể bình tĩnh, không khỏi ngẩng đầu giận dữ nói: "Y tốt xấu gì cũng là huynh đệ của ngươi, máu mủ tình thâm, ngươi cư nhiên đối đãi với y như thế!!"
Lý Tự khinh miệt liếc hắn sau một lúc lâu, đột nhiên cười cười, nói: "...... Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai?* Cùng ngươi nói cũng nói không rõ."
*Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai: Xuất phát từ trong "Sử ký – Trần Thiệp Thế Gia" ý chỉ loài sẻ, loài nhạn sao thấu chí hướng thiên nga, muốn nói những kẻ tầm thường sao hiểu được tâm tư của những người có chí cao mộng lớn.
Mộ Dung Thiên lạnh lùng, "Chí hướng lớn của ngươi chính là thây cốt chất thành núi, ngươi có thể nghĩ tới bọn họ cùng người nhà bọn họ."
Lý Tự rất có hứng thú nhìn hắn, mở ra đôi tay, "Từ xưa nhất tướng công thành vạn cốt khô1, vốn dĩ chuyện thiên kinh địa nghĩa2, người làm đại sự sao lại có thể câu nệ tiểu tiết?3" Mộ Dung Thiên sau một lúc lâu không nói gì.
1Nhất tướng công thành vạn cốt khô: (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
2Thiên kinh địa nghĩa: Lý lẽ rất đúng xưa nay. Không có gì phải nghi ngờ.
3Câu nệ tiểu tiết: Để ý những việc nhỏ nhặt.
![](https://img.wattpad.com/cover/273649608-288-k29549.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Tương Vong Giang Hồ
Algemene fictieTình trạng: Hoàn. Tác giả: Thâu Thâu Tả Văn. Chuyển ngữ: Ada Wong. Thể loại: Ân oán giang hồ, cường cường, ngược luyến, HE. Cp: Lý Tuyên x Mộ Dung Thiên Một câu tóm tắt: Phong lưu Vương gia công, ẩn nhẫn đại hiệp thụ. Văn án: Một kẻ là thiên hạ đệ n...