-004-

2.5K 351 45
                                    

Ghi chú gây hoang mang khiến bạn ngây người nửa ngày còn lại, trằn trọc cả một đêm không ngon giấc. Mà hôm sau, vẫn phải mắt nhắm mắt mở lên đồ, xách túi đến điểm hẹn với tâm trạng ỉu xìu khó giấu. Việc thiếu ngủ trầm trọng ví giống thây ma ôm hận đội mồ sống dậy.

Chợ nông sản vào sáng sớm đúng là không kể ngày tháng lúc nào cũng đầy sức sống. Tiếng buôn bán, tiếng hỏi mua từ đám đông tạo thành bầu không khí nhộn nhịp. Quả thật, rất lâu rồi mới có dịp lại được tới đây. Chỉ tiếc lần này người đi cùng bạn mua sắm không phải là bà ngoại mà lại là Taiju Shiba.

Gã khổng lồ đang đứng trước mặt bạn, không nói chỉ nhìn đồng hồ hài lòng.

"Đi đứng thì ngẩng mặt lên mà nhìn đường, vào thôi."

Bạn ngoan ngoãn gật đầu, lẽo đẽo theo đuôi bắt đầu ngó nghiêng. Một lúc chưa tới quầy đầu tiên của danh sách dài thật dài thì lấy hết can đảm tán dóc.

"Bữa trưa hôm qua, cậu ăn thấy thế nào?"

Bạn hồi hộp nhìn phản ứng của gã lại nhận vỏn vẹn một câu "Ăn không đủ no" chả mấy đúng chủ ý câu hỏi gì cả. Liền sửa sang câu hỏi tiếp theo: "Ý tớ là đồ ăn có hợp khẩu vị cậu không?"

Taiju chắc chắn không phải kiểu người ậm ừ, ăn nói úp mở. Nên chỉ dừng một lúc nghĩ rồi hờ hững trả lời.

"Cũng tạm."

"Vậy tại sao mỗi ngày tớ đều phải nấu cho cậu chứ?" Bạn bất bình thắc mắc, đứng song hành hoàn toàn giao việc lựa mua thực phẩm cho gã.

"Một mạng đổi bằng một bữa cơm trưa. Mày làm thế là đang tự coi thường giá trị ở bản thân tới mức nào?"

Theo mặt lý lẽ đúng là ơn nặng nghĩa lớn nhưng, ôi trời còn nhưng nhị gì nữa không phải bạn đã sống chết chẳng muốn mất công việc sao. Nội tâm lớn tiếng trách mắng trong đầu khiến bạn chu môi chuyển sang đối chất.

"Thế tớ phải nấu tới bao giờ mới cảm biết xứng đáng với giá trị bản thân đây?"

Taiju lại thản nhiên đáp: "Bao giờ tao không thích nữa. Đây, nếu mày rảnh quá thì xách cái túi này đi. Bẩn thì đừng có mà ôm vào lòng."

Thế không phải là rất vô lý mà còn quá đáng à!?

Chí ít, chuyện chi tiêu không tới lượt bạn rút ví. Đành thu vuốt mèo, không cào cấu vào sức nhẫn nại của gã.

Hai người đã chuyển sang quầy hàng thứ mười chuyên bán nấm các loại.

Bạn thắc mắc.

"Cậu mua nhiều thật đấy, chứng tỏ cậu không kén ăn gì nhỉ? Vậy bệnh dị ứng thì sao? Ví dụ về gia vị, như mù tạt đối với một số người cũng rất nguy hiểm."

"Không rõ."

Dù gì cũng là hỏi để nấu cho cậu ăn có cần phải vô tình thế không...

Lại nhìn xuống mười mấy chiếc túi to nhỏ trong tay hai người vừa chuyển qua xe đẩy hàng thuê. Sửng sốt nhận ra, họ mới mua tới rau củ quả đã xếp chúng kín chỗ thì còn đống hoa quả và thịt thà sẽ thế nào đây!?

Shiba Taiju x readerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ