Chương Năm

453 45 9
                                    

Trương Triết Hạn một lần nữa tỉnh dậy. Lúc nãy không hiểu vì lý do gì anh lại cảm thấy buồn ngủ rồi nhắm mắt lại. Khoác lên cảnh phục, Trương Triết Hạn đi ra mái hiên trước nhà đứng nhìn mưa rơi lạnh lẽo.

Sao anh có cảm giác, mình như thể đã quên đi cái gì đó. Một chuyện gì đó... rất đáng sợ.

"Hạn, con ra đây ăn sáng rồi hẳn đi làm!"

Mẹ Trương gọi anh, Trương Triết Hạn ngoan ngoãn nghe lời bước lại phòng bếp, ngồi vào bàn lẳng lặng ăn uống. Cô em gái ngồi trước mặt anh đang hì hục ăn dĩa đồ ăn của mình.

"Tiểu Ly hôm nay ăn giỏi thế? "

Anh nhìn cô em gái đáng yêu của mình bật cười, lâu rồi mới thấy nó chủ động ăn nhiều như vậy. Mẹ anh thấy thế mới quay qua bảo

"Nó nghe lời cậu nhóc mới chuyển đến đấy, tên cái gì mà.. Cung Tuấn"

Không một ai nhớ về cái ngày đó, cái ngày Trương Triết Hạn ngất xỉu được đưa vào bệnh viện.

"Tốt nhất là cứ quên đi"

Cô nhóc đó nghe tên hắn liền hào hứng cười đùa kể lể

"Anh Tuấn tốt lắm anh hai! Anh ấy cho em rất nhiều đồ chơi! Còn chụp ảnh cho em nữa! "

Trẻ con còn nhỏ chưa hiểu nhiều chuyện, anh thấy vậy hơi thấy làm lạ. Cung Tuấn là ai? Sao chưa bao giờ anh thấy? Cái ý nghĩ đó thoáng chốc cũng bị anh quăng ra đằng sau. Lòng nghi ngờ của một cảnh sát trỗi dậy, anh hơi gằn giọng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với em gái mình.

"Đừng thân thiết với người lạ nhiều quá. Nhiều khi hắn ta làm gì xấu xa với em thì sao?"

Không hiểu sao Trương Nhã Ly nghe vậy liền lập tức hung dữ phản bác. Đứa trẻ nhỏ đột nhiên đập mạnh bàn hung hăng cãi lại anh

"Anh im đi Trương Triết Hạn! Anh không hiểu gì về anh Tuấn cả!"

Nói xong lập tức khóc lóc chạy ra khỏi phòng. Trương Triết Hạn khó chịu, đó giờ con bé vốn rất ngoan, sao hôm nay lại giở chứng như thế.

"Mẹ, sao hôm nay Tiểu Ly kỳ thế. Rõ ràng lúc trước con nhắc nó mấy vấn đề này đều rất nghe lời cơ mà...?"

"Mẹ không biết, chắc nó thích cậu nhóc đấy. "

Trương Triết Hạn nghe xong vẫn không giấu được phiền muộn trong lòng, cố giải quyết phần ăn của mình nhanh chóng để chuẩn bị đi làm.

Anh đi ra phòng khách gặp em gái mình đang nằm co ro một góc, nhìn rất tủi thân. Nỗi áy náy tự nhiên dâng lên, Trương Triết Hạn đi lại vỗ vai em gái mình.

"Tiểu Ly ngoan, giận anh rồi sao?"

Mắt của cô bé khóc nãy giờ đã giăng đầy tơ đỏ. Nó ngước lên nhìn anh , trong thoáng chốc, hình ảnh khuôn mặt người nhuộm đỏ máu cùng với đôi mắt đỏ thẫm, cái miệng răng nanh đầy máu và thịt hiện lên trong tâm trí anh.

Trương Triết Hạn thoáng chốc giật mình lùi người lại

"Không có... Tiểu Ly không giận anh, chỉ là.. chỉ là anh Tuấn tốt lắm! Anh Tuấn cho em bánh, cho em quá chừng kẹo luôn! "

||junzhe|| the wailing(Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ