Chương Chín

365 40 8
                                    

"Quỷ thì không biết yêu sao? Ta cũng có người trong lòng vậy, ta cũng muốn giam giữ phần linh hồn của người ấy mãi mãi bên ta, không xa không rời..."

---

Trương Triết Hạn nhảy lên xe, mẹ anh bế Tiểu Ly lên ngồi vào băng ghế sau. Lập tức chạy thẳng đến bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng văng vẳng nơi đầu mũi, Tiểu Ly được các nhân viên y tá chăm sóc cho đeo ống thở, tay chân con bé đều trở nên cong vèo, nằm cũng không bình thường được.

"Tiểu Ly... Tiểu Ly anh xin lỗi.... "

Trương Triết Hạn bật khóc nức nở, vì lý do gì! Cớ sự gì mà Trương Triết Hạn lại trở thành con mồi trong mắt Cung Tuấn. Để rồi em gái anh giờ đây phải chịu cảnh khổ sở như vầy...

---

Cung Tuấn nằm dài trên sàn đầy máu tanh, hắn ôm lấy tấm chăn quấn quanh lấy bản thân,run cầm cập vì không chịu nỗi nhiệt độ cơ thể quá thấp.

À không, hay nói đúng hơn là linh hồn của Thiên Chiêu trong cơ thể tà ác này.

Là linh hồn đã bán mình cho tên ác quỷ Cung Tuấn.

"Con mẹ nó... tha cho em ấy đi... làm ơn.. tha cho em ấy đi mà"

Hắn ta bật khóc nức nở, dòng lệ hòa với máu tươi đỏ thẫm trên mặt. Ôm đầu đau đớn đến cùng cực, miệng gào thét lên

"Làm ơn tha cho em ấy đi! Em ấy không làm gì mày cả!!!"

Máu từ họng Thiên Chiêu trào lên, cả đống giòi lúc nhúc bò ra. Trong đầu hắn văng vẳng một giọng nói

"Có trách thì trách cậu... haha giao kèo với ai không giao kèo. Lại đi giao kèo với quỷ! Ngu xuẩn!"

Hắn tâm trạng bức bối, gào khóc điên cuồng. Cơ thể giật lên từng hồi, Thiên Chiêu không chịu được cơ thể có nhiệt độ lạnh buốt như thế này. Nước mắt cùng máu cứ không ngừng tuôn ra, cơ thể không theo ý muốn mà tự động di chuyển. Hai cánh tay của hắn cứ như bị điều khiển tự vặn ngược ra đằng sau. Tiếng răng rắc vang lên, Thiên Chiêu kêu gào thảm thiết. Hắn tiếp tục bị kéo hai chân ra, đầu cũng bị vặn về đằng sau. Giọng nói trong đầu hắn vô cùng cười nhạo hắn

"Cậu yên lặng hơn mấy ngàn năm, cuối cùng ngay vào thời khắc chuẩn bị tan biến để lại cơ thể này cho tôi thì lại đột ngột tỉnh dậy để bảo vệ nó. Yên tâm... tôi nhất định sẽ giữ em ấy bên mình mãi mãi... trong thời khắc em ấy đẹp nhất...!"

"Làm ơn... đừng hại em ấy mà..."

Hắn vừa nói câu đấy xong lập tức ngã ra sàn, một lúc sau, thân xác đó lại động đậy, đôi mắt đỏ như máu mở banh ra.

Mấy tiếng răng rắc vang lên, đầu, tay, chân đều được nắn lại về vị trí ban đầu.

"Cứ ngoan ngoãn mà chờ tan biến đi... tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Trương Triết Hạn thật tốt... "

Nói rồi hắn ta cười lên ha hả, phần linh hồn còn sót lại của Thiên Chiêu dần dần tan mất, để lại một tên ác quỷ tàn bạo.

---

Trương Triết Hạn đang nằm lim dim ngủ trên ghế thì đột ngột mở mắt. Như có ai thì thầm vào tai anh, bắt buộc anh tỉnh dậy.

||junzhe|| the wailing(Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ