Chương Bảy

381 42 7
                                    

Trương Tô đứng bên ngoài chờ một lúc mới thấy Trương Triết Hạn cùng Dư Tường ra ngoài. Nét mặt ai nấy đều đờ đẫn đến lạ thường.

Đến tận lúc khi leo lên xe bắt đầu chạy về đường phố, Dư Tường mới lấy chiếc giày mình trộm về vừa nãy ra đưa cho Trương Triết Hạn...

"Chiếc giày này... có phải là của Tiểu Ly không....?"

---

Trương Triết Hạn sau khi đưa hai người kia về Trụ sở liền lập tức lái xe chạy về nhà.

"Mẹ! Tiểu Ly, Tiểu Ly đâu rồi!"

Mẹ Trương thấy anh hoảng hốt như vậy cũng lấp bấp nói ra.

"Nó.. nó đang ăn trong bếp"

Trương Triết Hạn nghe xong liền lật đật chạy vào gian bếp. Trương Nhã Ly ngồi trên bàn đang cúi đầu tống hết một con cá to vào họng.

"Mẹ, đó giờ... Tiểu Ly đâu có thích ăn cá ..."

Trương Triết Hạn bần thần, mẹ anh thấy vậy liền kéo anh ra đằng sau nhà. Nhỏ giọng bảo

"Triết Hạn... con bình tĩnh. Mẹ thấy... Tiểu Ly càng ngày càng lạ... có người bảo... sợ là con bé bị ám rồi.. Hàng xóm có giới thiệu cho mẹ ông thầy này, con đồng ý thì mẹ mời ông ấy về giúp con bé..."

Trương Triết Hạn nghe xong suy nghĩ một chốc liền đồng ý, anh quay vào nhà nhìn Tiểu Ly, ánh mắt đau xót.

---

Sáng hôm sau, Trương Triết Hạn bừng tỉnh vì tiếng gọi lớn của mẹ mình. Mau chóng bật dậy bước ra.

"Tiểu Ly nó biến mất rồi Triết Hạn!"

---

Trương Triết Hạn quyết định một mình lên nhà Cung Tuấn tìm hắn

Anh bước chân vào nhà quan sát không thấy một ai.

"Chạy mau! Đừng ở lại đây!!!"

Có một giọng nói, cực kỳ quen thuộc...

Đúng lúc vừa định buông lỏng cơ thể, đằng sau Trương Triết Hạn liền lạnh đến chết người.

"Sao thế? Nhớ tôi rồi sao?"

Cung Tuấn từ đằng sau tiến lại trầm giọng hỏi anh. Hắn đưa tay vòng qua eo anh, bàn tay còn lại đưa lên sờ nhẹ lên trán anh.

"Chậc... tên đó tưởng làm trò mèo này có thể giúp anh sao.."

Trương Triết Hạn đột nhiên đau đầu như búa bổ. Một lúc sau lấy lại được cảm giác, mấy hình ảnh kỳ lạ lại đột nhiên hiện về.

Loạt hình ảnh anh bị Cung Tuấn bẻ gãy hai tay, đem ra cắn xé được nhớ trở lại.

Trương Triết Hạn lập tức chạy ra khỏi căn nhà, lấy lại được phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Hắn thấy anh như thế không khỏi nhíu mày, vẻ mặt từ từ khó chịu. Đôi mắt đỏ rực ấy nhìn xuống đôi chân của anh, chầm chậm lắc đầu.

"Em gái tôi đang ở đâu!"

Cây súng lục được để trong túi quần anh được lấy ra, Trương Triết Hạn cầm nó chỉa vào người Cung Tuấn.

||junzhe|| the wailing(Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ