Chương 8:

433 36 0
                                    

Chương 8:Biến cố
   "Cậu ấy....không sao chứ?" Trương Gia Nguyên lo lắng tới đứng ngồi không yên.

"May mắn là đưa tới bệnh viện kịp thời, không thì hậu quả khó lường."

Thở phào trong lòng như trút được gánh nặng, anh cảm ơn bác sĩ rối rít.

.

Áp tay mình lên cái má xanh xao của cậu, anh trầm ngâm.

Nếu khi nãy mình tới muộn hơn một chút, không biết em ấy sẽ như thế nào nữa.. Cái bọn bất lương kia.. Nếu gặp lại, anh thề sẽ sống chết với bọn chúng!

"Đừng.... làm ơn...." Hạo Vũ yếu ớt van cầu, trán đổ một tầng mồ hôi, mày cau chặt. Có vẻ như đang gặp ác mộng.

"Pai Pai à..." Gia Nguyên nhỏ giọng, lay nhẹ tay cậu.

" Châu Kha Vũ... làm ơn đừng ghét bỏ em... đừng đi mà... em... yêu anh..."

Lấy tay lau đi vệt nước mắt lăn dài trên má cậu, lòng cơ hồ lại nhói, giọng nói như đang thì thầm, "Anh... không bao giờ ghét bỏ em... Pai Pai... yên tâm."

Như nghe được lời Gia Nguyên nói, cơ mặt của Hạo Vũ dần giãn ra, biểu tình trên mặt không còn gợn sóng, thực yên bình.

Trương Gia Nguyên ngồi xuống giường, đầu suy nghĩ đến người Hạo Vũ luôn miệng nhắc tới trong mơ. Nếu không nhầm thì cậu ta là đàn anh của Hạo Vũ, cũng là người đã đưa cậu tới bệnh viện. Cậu nói  Châu Kha Vũ sao?

Tận 5 năm... dù không được người ta đáp trả, thằng nhóc ngốc của anh vẫn miệt mài theo đuổi. Thật là hết cách với em rồi, Pai Pai...

Gia Nguyên thở dài lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán cậu.

Ngủ thêm được một chút, Duẫn Hạo Vũ khẽ động mí mắt, từ từ mở lên. Không gian trắng toát, mùi sát trùng xộc vào mũi, cậu đã ý thức được mình đang ở đâu. Thật là... cậu cũng có duyên với bệnh viện quá đi.

"Em đã tỉnh."

"Vâng... cảm ơn anh..." Cậu hướng tới Gia Nguyên khó khăn giương khóe miệng. Đưa tay sờ thử, cậu mới nhớ tới mình bị thương ở đây.

"Còn nóng, em ăn chút cháo đi. Anh vừa mới mua thôi." Gia Nguyên đi tới đặt cháo lên bàn, mở nắp ra.

"Vâng... Em xin lỗi vì đã làm phiền anh..."

"Nhiều lời, mau ăn đi."

Cậu thổi từng muỗng, đem bỏ vào miệng rồi nuốt xuống. Chợt nhớ ra điều gì cậu hô lên, "Anh... ba mẹ... đã biết chưa?"

Nhìn người kia ngôn ngữ loạn xạ, anh cười cười lắc đầu, "Lo lắng cho em quá nên chưa có nói gì hết. Chắc giờ hai bác đang lo lắm."

"Ách... nói giùm với ba mẹ là em đang chơi ở nhà anh, không cần lo lắng."

"... Thôi được rồi. Anh ra ngoài gọi, em ăn tiếp đi." Gia Nguyên đứng dậy, dặn dò rồi rời khỏi.

...
"Không sao ạ, Pai Pai... vẫn chơi vui lắm." Trương Gia Nguyên cảm thấy có lỗi với ba mẹ Hạo Vũ, nhất là mẹ cậu. Bà đã lo lắng cho cậu rất nhiều a.

[Song Vũ Điện Đài] Kha Vũ ~ yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ