Chương 43: Cô vẫn nên im lặng đi!

1.5K 115 0
                                    

Chương 43

Vào khoảng 7:30 tối, mọi người đều chia nhau bao quanh ngọn núi, mọi người đều mang theo đèn pin và hét lên tên của Khổng Hi Nhan.

Ngay cả tiểu Viên bọn họ đều đến tham gia náo nhiệt, bị người trong nhà đuổi về.

Trì Vãn Chiếu tú nhan căng thẳng, môi mím chặt, từ trên tay Vương Hải Ninh cầm đèn pin nói:

"Tôi vào tìm cô ấy. "

Vương Hải Ninh giữ cánh tay của cô

"Để tôi đi, ngọn núi này tôi biết nhiều hơn cô."

Trì Vãn Chiếu đẩy tay cô ra.

Cho dù là không quen thuộc, cô cũng phải tự mình đi tìm.

Nghĩ đến Khổng Hi Nhan một mình ở trong núi sâu, còn đang mông lung, cô đã thấy buồn bực, đừng nói là trở về, chính là đứng dưới chân núi này thôi cũng đều là loại tra tấn.

Vương Hải Ninh thấy vẻ bướng bỉnh của cô bất lực thở dài:

"Đi thôi, cùng nhau."

Những người khác trong làng cũng đã sẵn sàng, Trần Tuấn Sơn chia một cây gậy cho tất cả mọi người, dẫn đường đầu tiên ở phía trước, trong khi đi bộ và hét lên:

"Khổng lão sư!"

"Khổng lão sư!"

"Hi Nhan!"

Một tiếng hô to này ngay cả đáp lại cũng không có, mặt bị gió lạnh cắt qua đau nhức, Trì Vãn Chiếu căn bản không có thời gian chú ý đường dưới chân, cô chỉ muốn đi về phía trước, sau khi đi vào mọi người phân chia thành một đội hai người, Trì Vãn Chiếu đương nhiên là cùng Vương Hải Ninh đi chung.

Đi bộ khoảng nửa giờ, Vương Hải Ninh nói:

"Cô không cần vội vàng, Hi Nhan sẽ ổn thôi, tôi nhớ lần đầu tiên cô ấy đến núi để chặt củi, kết quả cũng không thể quay trở lại, sau đó trốn trong một cái lỗ, khi chúng tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy thực sự chui vào lỗ và ngủ thiếp đi."

"Cô ấy còn nói, nếu chúng ta không tìm được cô ấy, bảo đảm ngày mai cô ấy sẽ tự mình xuống núi."

Trì Vãn Chiếu cũng không có bởi vì lời nói của cô hòa hoãn sắc mặt, ngược lại càng trầm xuống vài phần, lông mày sắc bén không che được, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lẽo.

Vương Hải Ninh và cô vẫn đi sâu vào sâu trong núi, thỉnh thoảng ở nơi gió thổi cỏ lay cô đều nhìn chằm chằm vào đó một lúc, cho đến khi xác định không có người nào liền tiếp tục đi về phía trước, lại lên trên, có một ngã ba, Vương Hải Ninh chỉ vào một trong số đó nói:

"Cùng nhau đi, quay đầu lại chúng ta đi bên kia tìm kiếm. "

Trì Vãn Chiếu lắc đầu:

"Cô đi qua đó, tôi đi lối này."

Đây vẫn là câu đầu tiên cô nói sau khi biết Khổng Hi Nhan lên núi, thanh âm thô bạo, sắc mặt cô có chút trắng bệch, tay nắm chặt đèn pin, gân xanh trên lưng nhô lên, khuôn mặt xinh đẹp thủy chung căng thẳng.

Vương Hải Ninh thở dài:

"Được rồi, nếu cô không thể tìm thấy thì hãy trở về dọc theo con đường này."

[BH-HĐ-Edited-Hoàn] Lạc bước vào con đường hôn nhân-Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ