*Xem ảnh ở trên để dễ tưởng tượng.
_
"Thịch."
Tay của Jungkook hơi run một cái, không may làm rơi mất đôi đũa.
Jungkook cúi đầu, chân mày cau lại, môi mím thành một đường thẳng, đôi mắt sáng ngời thường ngày đột nhiên xuất hiện tia cao thâm khó dò, sâu thẳm không thấy đáy.
"Jungkook? Làm sao đấy?" Taehyung nghe thấy tiếng động bèn ngước mắt lên nhìn, tò mò hỏi.
Jungkook ngẩng đầu lên, cười một cái, "Không có gì đâu."
Taehyung khó hiểu nhìn Jungkook, song, lại lấy cho cậu một đôi đũa khác, nhẹ giọng trách cứ, "Mỗi cầm đũa thôi cũng không cầm chắc được."
Ánh mắt hắn chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, len lỏi trong đấy lại tìm được vài tia ôn nhu động lòng người.
Jungkook không đáp, chỉ cười trừ.
Ăn xong, Jungkook đứng trước cửa nhìn Taehyung, cả hai cứ đứng đấy nhìn nhau hồi lâu.
"Hừ, cậu nói hay làm gì đó đi chứ." Taehyung không nhịn được nói một câu.
"À ừ... Cảm ơn vì bữa ăn?"
Taehyung trầm mặc nhìn Jungkook, song, hắn tiến đến hôn vào môi cậu.
"A?"
"Đừng có nhìn tôi với vẻ mặt ngốc xít như vậy. Không, không phải là cậu bảo chúng ta là bạn đời định mệnh hay sao." Taehyung gãi đầu.
"Ừm." Đôi môi Jungkook cong thành nụ cười tươi rói, "Thế... Tạm biệt nhé."
Đường về nhà Jungkook phải chạy lên một con dốc, cạnh con dốc lại là cánh rừng nhỏ. Vì trời đã sập tối, nên bây giờ con đường này không tránh khỏi có chút vắng vẻ dọa người.
"Thịch."
Ánh mắt Jungkook mơ màng, cố gắng gồng mình cầm chắc tay lái.
"Thịch, thịch, thịch."
Chiếc xe đạp ngã xuống, Jungkook khó khăn lôi cái cặp đang đeo sau lưng đến trước mặt, lấy từ trong đó ra một ống tiêm thuốc ức chế.
"Thịch."
"Chết... tiệt..." Tay Jungkook lại run lên, ống tiêm rơi xuống, lăn lóc đến bên cạnh cánh rừng. Hai tay cậu cuộn lại thành nắm đấm, cậu cố găm móng vào lòng bàn tay để giữ cho bản thân luôn tỉnh táo rồi liều mạng lê lết thân mình đến bên ống tiêm nhưng lại không may lăn cánh rừng.
...
"Taehyung, móc khóa này là của ai đấy?" Mẹ Kim bước vào phòng khách với chiếc móc khóa trên tay.
Taehyung nhìn kĩ, sực nhớ ra, "Ơ, là của Jungkook ạ."
"Ôi trời, vậy thì con mau chạy đi đưa cho thằng bé đi, mượn xe đạp của ông chú cạnh nhà mình cho nhanh."
"Vâng." Dứt lời, Taehyung liền cầm lấy chìa khóa trên tay mẹ Kim rồi chạy sang nhà hàng xóm hỏi mượn xe đạp.
Chạy được một đoạn, Taehyung nhìn thấy một chiếc xe đạp nằm sõng soài giữa đường.
BẠN ĐANG ĐỌC
VKook ABO ||「 Bạn Đời Định Mệnh 」
De TodoĐúng như dự đoán, cục cưng à. _ Tên truyện: Bạn Đời Định Mệnh / Destinied Mate Trạng thái: Hoàn. Thể loại: ABO, đô thị, học sinh, nhu nhược thụ(?), lạnh lùng công. Lời nói đầu: Xin chào, Choco đây. Chào mừng bảo bối đã đến với ngôi nhà nhỏ này, nơi...