Chương 2

6K 467 31
                                    

"Ai nói anh cho cậu tiền?" Jeon Jungkook cười có phần bất đắc dĩ, đứng một chỗ khoanh tay nhìn người trước mặt, nhỏ giọng bảo rằng: "Cậu cần dùng tiền, anh cho cậu mượn. Sau này kiếm lại trả anh chẳng phải được rồi?"

Cậu phục vụ kia tên Chi Hong, vóc người gầy còm nhỏ bé, mấy ngón tay cầm tấm thẻ ngân hàng vẫn còn hơi run. Trên khuôn mặt non nớt bấy giờ chứa đầy sự cảm động, hai mắt cậu hoen đỏ: "Anh ơi, anh đối với em còn tốt hơn ba em đối với em nữa."

"Nói linh tinh cái gì thế?" Jeon Jungkook bật cười vỗ vai cậu ta, đoạn thở dài bảo: "Cậu mới bao tuổi chứ, còn chưa tốt nghiệp đại học mà. Đặt anh vào tình cảnh của cậu anh cũng không biết xoay sở làm sao. Tiền chữa bệnh của bác gái anh cho cậu mượn, đừng bỏ học, phải học để kiếm tiền, bác gái bây giờ trông cậy vào mình cậu thôi."

"Anh à..." Chi Hong nghe vậy thì liên tục dụi mắt, vừa sụt sịt vừa đáp: "Em sẽ cố gắng, em không bỏ học nữa đâu, anh à cảm ơn anh..."

Jeon Jungkook mỉm cười vỗ nhẹ vai đối phương, "Rửa mặt đi rồi ra làm việc."

Lúc bước ra nhìn thấy Kim Taehyung đứng ở hành lang, Jeon Jungkook hơi khựng lại, tuy nhiên nụ cười trên môi không hề thay đổi. Cậu chỉ hơi liếc mắt vào trong, lịch sự nói: "Xin lỗi quý khách, phòng vệ sinh tạm thời đang có người sử dụng, nếu quý khách không phiền, đợi một lúc rồi quay lại có được không?"

"Được." Kim Taehyung nhìn cậu, khẽ đáp.

Khuôn mặt rất đẹp.

Trong đầu thầy Kim bỗng bật ra suy nghĩ này.

Ngũ quan hài hoà, mắt tròn to, lúc nói chuyện thấp thoáng thấy được hai bên răng cửa giống như răng thỏ, không có cảm giác thô kệch, trông rất duyên.

Jeon Jungkook lịch sự cảm ơn, đang muốn rời đi, đúng lúc một giảng viên trong khoa của Kim Taehyung loạng choạng bước đến, nhìn hai người đứng cùng một chỗ thì ngạc nhiên hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Kim Taehyung nói không phải. Đối phương lại luôn miệng khen có duyên có duyên, dường như cậu ta đã ngà ngà say, lúc nói chuyện phát âm hơi chậm, niềm nở đứng ra giới thiệu: "Đây là thầy Kim."

Jeon Jungkook đảo mắt suy nghĩ vài giây, sau đó liền nhớ ra, cười hỏi: "Phó chủ nhiệm khoa cậu đó à?"

"Là anh ấy." Seokman gật đầu cười.

"Ngưỡng mộ đã lâu, em là Jeon Jungkook." Jeon Jungkook lịch sự cúi người.

Seokman nghiêng đầu về phía cậu, nói với Kim Taehyung: "Bạn chung lớp cấp ba của em."

"Hân hạnh."

Chuyện trò vài câu phải phép, Kim Taehyung giữ ý tứ quay trở về phòng tiệc, chừa không gian cho hai người bạn cũ thoải mái ôn chuyện.

Seokman bình thường là một người năng động, có cồn vào càng trở nên lắm miệng hơn, nhìn Jeon Jungkook từ trên xuống dưới một lượt rồi xoa cằm nhận xét: "Trông ra dáng chủ tiệm quá chứ nhể, cứ có cảm giác cậu thay đổi rất nhiều."

"Mới gặp nhau cách đây không lâu, nói gì thế?" Jeon Jungkook cười đáp, "Lại nói đều gần ba mươi tuổi rồi, làm sao còn giống thời cấp ba được."

TaeKook | Bản tình ca nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ