Lúc Jeon Jungkook lái xe đến nơi, Kim Taehyung đã thiêm thiếp ngủ.
Khoảng trời đen tối bên ngoài được thắp sáng bằng ánh đèn vàng trải dài khắp trục phố. Kim Taehyung ngồi dựa lưng vào ghế phó lái, tay khoanh hờ trước ngực, không chút phòng bị mặc cho ánh đèn xuyên qua cửa kính, phủ lên non nửa khuôn mặt mình.
Jeon Jungkook đỗ xe xong hơi nghiêng người về phía trước, khe khẽ tựa đầu lên mu bàn tay vốn đang cầm vô-lăng, muốn nhìn thầy Kim một cái, không muốn gọi thầy Kim dậy.
Khuôn mặt hắn khi ngủ quá đỗi mệt mỏi.
Jeon Jungkook trước giờ luôn trân trọng nghề giáo, cảm thấy việc giáo viên mang tri thức đến cho người khác là chuyện vô cùng cao cả. Đương nhiên nghề gì cũng vậy, đều phải đặt tâm, đều phải nỗ lực mới có thể đạt được trái ngọt. Tuy Jeon Jungkook không hiểu quy cách thăng tiến của ngành giáo dục, nhưng nhìn vị trí Kim Taehyung đang đứng hiện giờ, cậu có thể mường tượng những năm qua hắn đã nỗ lực đến nhường nào.
Những người sống và làm việc nhiệt thành, trên người luôn toát ra giá trị nhất định, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi thán phục.
Vài phút trôi qua, cuối cùng vẫn là Kim Taehyung cảm nhận được sự yên ắng xung quanh, chậm rãi mở mắt.
"Đến nơi rồi thầy Kim à." Jeon Jungkook thấy hắn tỉnh dậy, mỉm cười báo một tiếng, giọng nhẹ thanh tựa như nói thầm.
Kim Taehyung hơi nheo mắt, nghiêng người tránh ánh đèn hắt vào, hỏi cậu: "Ngồi bao lâu rồi? Sao không gọi tôi dậy?"
"Mới vài phút thôi." Ngón tay cậu gõ nhẹ lên vô-lăng khiến nó phát ra âm thanh lạch cạch, âm lượng câu sau càng bé hơn câu trước, "Dù rằng em cũng muốn ngồi lâu hơn lắm chứ."
Nói câu này xong không cho đối phương thời gian trả lời, Jeon Jungkook bảo rằng: "Đã không còn sớm nữa, anh uống rượu mệt mỏi, mau lên nhà nghỉ ngơi đi thôi."
"Ừ. Vậy tôi đi nhé." Kim Taehyung phối hợp không nhắc đến lời cậu nói trước đó, một tay hắn tháo đai an toàn, lúc chuẩn bị đóng cửa xe không quên nói rằng: "Cảm ơn cậu, Jungkook."
"Nên làm mà." Jeon Jungkook nói: "Xe của anh để ở bên kia, ngày mai anh đi làm thế nào?"
Kim Taehyung chưa nghĩ đến vấn đề này, người hắn bây giờ ngấm rượu, bắt đầu choáng váng, nhất thời ngơ ra không trả lời được.
Jeon Jungkook đề xuất với hắn: "Hay là ngày mai em qua đón anh?"
"Không cần đâu, tôi gọi xe được rồi." Lần này Kim Taehyung phản ứng rất nhanh, không muốn phiền đến cậu, "Vòng đi vòng lại lấy xe, ngược đường."
Đã nói vậy rồi, Jeon Jungkook cũng không nằng nặc đòi đón người ta nữa, nếu làm quá lại có vẻ dai dẳng phiền phức. Cậu mỉm cười, thuận ý đáp: "Được rồi."
"Cảm ơn Jungkook." Kim Taehyung lặp lại, "Hôm nào rảnh mời cậu một bữa."
Nói xong Kim Taehyung mới nhận ra bản thân bị hớ. Jeon Jungkook lập tức bật cười thành tiếng, "Mời em ăn cơm hả thầy Kim? Mời ở tiệm nào thế?"
Vẻ mặt của Kim Taehyung giờ đây chứa vài tia bất lực, nhưng khoé miệng cũng bất giác cong lên, "Chưa biết nữa, tôi không biết nhiều chỗ. Có nơi nào muốn đề xuất không chủ tiệm Jeon?"
BẠN ĐANG ĐỌC
TaeKook | Bản tình ca nhỏ
Fiksi Penggemar"Em có biết, dẫu cho mưa lớn làm thành phố đảo điên, anh vẫn sẽ đến ôm em vào lòng." - Green Soda.