Đó là một ngày nắng đẹp. Một thời tiết hoàn hảo để thư giãn cả ngày. Renjun cảm thấy như không có gì có thể phá hỏng một ngày đẹp trời của cậu.
Cánh cửa bật mở, Shotaro bước vào, cậu ấy là thành viên cùng câu lạc bộ với Renjun.
"Renjun, cô Cho đã kiểm tra kịch bản," Shotaro nói ngay khi bước vào bên trong văn phòng học sinh.
Từ cách đây nhiều tuần, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội của trường, Renjun đã được chọn làm người phụ trách chính của sự kiện nói trên.
"Cô ấy đã sửa một số cụm từ và cũng thêm tên của những người sẽ phát biểu. Cô ấy cũng viết ra nhận xét của mình và nói rằng nó sẽ giúp ích cho chúng ta, nó sẽ đóng vai trò như một bản hướng dẫn bất cứ khi nào chúng ta thay đổi cấu trúc của kịch bản." Shotaro nói thêm.
Renjun chỉ có thể thở dài. Một tiếng thở dài rất nặng nề.
Là người chịu trách nhiệm chính có những ưu và khuyết điểm của nó. Ưu điểm là được vô số học sinh công nhận và chắc chắn sẽ được cộng điểm hoạt động ngoại khóa. Nhược điểm, đó là vô cùng căng thẳng và mệt mỏi vì phải đảm đương nhiều công việc cùng một lúc.
Ở góc độ nào đó, Renjun nghĩ rằng phần nào đó là lỗi của mình khi nhận trách nhiệm to lớn này. Mặt khác, cậu chỉ muốn đạt được một số điểm ngoại khóa lớn trong công việc học tập để duy trì thứ hạng của mình. Cậu không biết nó sẽ cực kỳ mệt mỏi.
"Cảm ơn bạn đã thông báo cho tớ, Shotaro. Cậu đang làm rất tốt." Renjun nói, nở một nụ cười rạng rỡ.
Dù cảm thấy mệt mỏi với những trách nhiệm dồn vào mình, cậu vẫn luôn cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ.
Ngay khi Shotaro rời đi, Renjun liền đập đầu mình vào bàn. Thật là một cách "tuyệt vời" để bắt đầu một ngày của đẹp trời của mình.
Renjun cảm thấy muốn khóc. Cậu muốn khóc, nhưng không thể rơi nước mắt được. Cậu rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Trách nhiệm được giao cho Renjun rất nặng nề, và cậu không chắc mình có thể gánh vác tốt hay không.
Cậu hít một hơi thật sâu và bắt đầu sắp xếp các giấy tờ trên bàn làm việc, bật máy tính của mình để có thể bắt đầu làm việc. Cậu có rất nhiều việc phải làm và sự căng thẳng đang bao trùm toàn thân Renjun.
"Thật là mệt mỏi. Sao mình lại đăng ký cái công việc chết tiệt này? Thật là quá đáng, tôi chỉ là một sinh viên thôi mà." Renjun phàn nàn.
Renjun thở dài khi đọc chú thích của bà Cho về kịch bản, nó được viết một cách thô bạo. Renjun muốn tuân thủ mệnh lệnh của bà Cho càng sớm càng tốt nhưng cậu đang rất mệt. Cậu cần nghỉ ngơi một chút. Renjun đã mất ngủ mấy ngày nay. Cơ thể đau nhức, những ám ảnh về sự trách nhiệm cứ ám ảnh cậu suốt.
Ngay khi chuẩn bị đập đầu xuống bàn một lần nữa, cửa phòng phát ra một vài tiếng gõ. Renjun nhìn cánh cửa, kiểm tra xem nó có mở không. Mặt cậu lộ vẻ không quan tâm.
"Cửa vẫn đang mở." Renjun cau mày nói. Quay trở lại máy tính của mình để tiếp tục công việc. Cậu nghe thấy tiếng cửa mở, tiếng bước chân đi về hướng bàn làm việc của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Story about Renjun - Series Đoản
Fiksi Penggemar- Một series các đoản nhỏ mình dịch từ lâu. - Tác giả: @jenocentrict - Đã được sự đồng ý của tác giả nhé. - Alljun(Chủ yếu là Noren) - Ngọt xỉu, vô đây coi chừng tiểu đường đó. **Vì là các mẩu chuyện nhỏ nên mọi người đừng đặt nặng vấn đề nội dung...