NGOẠI TRUYỆN: LỜI PHÊ CỦA GIÁO VIÊN

970 100 1
                                    

1. Na Jaemin

Sau khi chắc chắn hai nhóc kia không đuổi theo nữa, Jaemin từ từ giảm tốc độ, anh thả chậm bước chân, hai tay phẩy phẩy quạt đi hơi nóng trên người, thầm hi vọng mình đừng bốc mùi quá. Renjun thơm như vậy, lại ở sạch, thấy anh nhễ nhại mồ hôi sợ là sẽ không cho ôm mất, tại mấy đứa kia hết. Nhớ tới hai cặp mắt tròn xoe ban nãy, Jaemin phì cười, anh ra gợi ý rõ ràng quá rồi, nhà Chenle sát bên Renjun, tối nay không thấy cậu ấy về nhà kiểu gì nhóc con cũng đoán ra.

Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, nghỉ hè không có việc gì làm nên mới lôi quan hệ của các anh ra phân tích mổ xẻ. Anh nghĩ mình phải tìm cơ hội góp ý với bố mẹ Chenle Jisung về việc học thêm, dù sao cũng cuối cấp rồi, không nên chơi bời nữa.

Nghĩ đến bài nghiên cứu Jaemin lại thấy hài, trời biết lúc anh thấy tên Mark, Donghyuck chình ình ở trang đầu đã giật mình cỡ nào, tưởng đâu lại nhảy ra thêm hai đối thủ. Làm anh vội vàng lật sang trang kế xem tiếp, đọc dẫn chứng mà hai nhóc con cho là không thể thuyết phục hơn, sau đó yên tâm hẳn. Donghyuck thì thôi bỏ qua, còn Mark rõ ràng chỉ xem Renjun là em trai nhỏ đáng yêu, thứ mà cặp em út cho là tình yêu thực chất là sự cưng chiều Mark dành cho em trai đầu đời.

Tựa như Renjun thiên vị Jaemin, Mark cũng đối xử với Renjun đặc biệt hơn những đứa em khác. Không chỉ vì cậu là em trai đầu tiên của anh, mà còn vì giữa họ có khoảng thời gian không ai xen vào được, ấy là khi tiểu khu Cỏ Xanh mới chỉ có hai công dân nhỏ tuổi duy nhất là Mark và Renjun.

Điều đó giải thích tại sao Mark không ưa Jaemin. Không ưa ở đây không có nghĩa Mark cô lập hay phân biệt đối xử, anh quý Jaemin hệt như những đứa em khác, nếu không khi Jaemin kể chuyện về Jihoon Mark đã chẳng khó coi đến thế. Tuy nhiên như đã nói, Mark thiên vị Renjun, vì thế anh cảm thấy cực kì khó chịu khi có một thằng nhóc bất chợt xông ra và không ngại ngần thể hiện nó thích Renjun, thích tới độ muốn rước về nhà.

Mark quý Jaemin và cùng lúc đó, ngứa mắt thằng quỷ con này.

Về Jeno, anh cảm thấy nhân tố bí ẩn nhất trong bài luận văn không phải anh mà là Jeno mới đúng. Jaemin không thể xác định cậu bạn này có tình cảm với Renjun hay không, cách cậu ta ở chung với Renjun vô cùng vi diệu: quan tâm vượt mức bạn bè nhưng biết giữ giới hạn để trông không quá thân mật. Renjun cho rằng đó là vì Jeno coi cậu như người nhà, nhưng Jaemin không phải Renjun, cũng không cùng Jeno trải qua tuổi thơ dữ dội, hiển nhiên khó mà xem hành động của cậu bạn chỉ là sự chăm sóc giữa người thân trong gia đình.

Chưa nói đến hôm nay anh còn biết thêm một câu chuyện chưa được kể bao giờ.

"Chết tiệt, mình cũng muốn thấy Renjun khóc." Jaemin càu nhàu.

"Gan quá vậy." Thình lình giọng nói mềm mại quen thuộc vang lên từ phía sau, doạ Jaemin đứng tim.

Anh giật bắn người tiến lên hai bước rồi chậm chạp quay đầu, nhìn cậu trai nhỏ nhắn ngước đôi mắt đen láy nhìn anh. Mắt cậu trong và sáng đến mức dường như Jaemin thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi con ngươi to tròn đó, như thể cả thế giới của cậu chỉ chứa mỗi anh. Nghĩ đến đó, tim Jaemin đập bình bịch còn mặt thì râm ran lạ kì.

Rốt cuộc Renjun thích ai vậyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ