Chương 13

63 3 0
                                    


Hai đội chuyên nghiệp đang đánh nhau hăng hái trên màn hình, nhưng Vu Đồ lại mất tập trung.

Nhớ đến khi anh bảo muốn từ bỏ, thì ánh mắt của Kiều Tinh Tinh vừa ngạc nhiên lại vừa tiếc nuối. Anh không hiểu, rõ ràng là đi theo con đường mà mọi người đều cho rằng có tiền đồ nhất, tại sao cô lại thấy tiếc?

Ngoài thầy giáo, hình như chỉ có mình cô biểu hiện như vậy.

"Vu Đồ" Trạch Lượng chả buồn gõ cửa đã chạy thẳng vào: "Cậu về từ lúc nào thế, sao tôi không biết."

Vu Đồ ngưng nghĩ vẩn vơ, nhấn dừng: "Cũng chưa lâu, lúc đấy cậu đang gọi điện ở ban công."

"À." Trạch Lượng ngồi thẳng lên bàn Vu Đồ, vẻ mặt gian xảo: "Hôm nay cậu gặp Hạ Tình rồi đúng không?"

Vu Đồ ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Sao cậu biết?"

"Hô hô, tôi là ai chứ, hai người phát triển thế nào rồi..." Bị Vu Đồ nhìn chằm chằm như tra khảo, Trạch Lượng đành giơ tay đầu hàng, không nói tiếp được: "Không, tôi nói thật mà, Hạ Tình đi Hàng Châu công tác gặp Bao Bao, rồi nhắc đến cậu là chuyện bình thường đúng không?"

"Cậu rảnh vậy thì ra nước ngoài sớm đi, còn nữa." Vu Đồ chợt nhớ ra, cảnh cáo cậu ta: "Sau này đừng nói lung tung trước mặt Bông."

Trạch Lượng ngây ra, la oai oái: "Bông nói lại với cậu sao? Con nhóc này cũng chẳng nghĩa khí gì cả."

Anh ta thấy mình bị phản bội, định đi tìm Bông tính sổ: "Đúng rồi, Khúc Minh vừa gọi điện hẹn đi ăn cơm, sáu giờ tối mai ở Phổ Đông, hai chúng ta cùng đi đi."

"Ngày mai tôi..."

Trạch Lượng mất hứng: "Thằng keo kiệt ấy khó khăn lắm mới mời tôi ăn một bữa, cậu đừng không nể mặt như thế, bạn học ở Thượng Hải đều đến cả."

Vu Đồ gật đầu: "Được rồi, vậy ngày mai tôi sang đó một mình."

Bạn đại học của Vu Đồ và Trạch Lượng đa phần đều làm việc ở Lục Gia Chủy, nơi họp mặt dĩ nhiên cũng gần đó, từ nhà Kiều Tinh Tinh đi bộ sang chỉ khoảng mười phút là đến.

Lúc Vu Đồ tới, mọi người có mặt gần như đông đủ. Nhà hàng kiểu Tây không có phòng riêng, bảy tám người ngồi cách một vách, không khí rất sôi nổi.

Khúc Minh nhìn thấy anh đầu tiên, vui mừng đứng lên chào: "Đại tài tử giỏi cả hai chuyên ngành của chúng ta đến rồi."

Thực ra Vu Đồ cũng không mấy thân thiết với những người khác. Khi lên đại học, anh chỉ tập trung vào việc học, hầu như ngày nào cũng ở thư viện, ngoài bạn cùng phòng như Trạch Lượng, Bao Bao, thì hầu như không thân thiết với người khác. Nhưng Khúc Minh lại như luôn đối địch với Vu Đồ, lúc đầu anh cũng không hiểu vì sao, cho đến khi tốt nghiệp đại học, chia tay với Hạ Tình thì mới hiểu.

Khúc Minh cũng từng rất thích dùng câu này châm chọc anh, nên khi nhìn nụ cười rạng rỡ đó lúc này, thật khó nhận đâu là thật lòng.

Vu Đồ chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.

Mọi người trò chuyện vài câu, đột nhiên một người tên Triệu Thiên hỏi: "Khúc Minh, chẳng phải cậu bảo Hạ Tình cũng đến à? Sao vẫn không thấy đâu?"

Vu Đồ ngạc nhiên.

Khúc Minh cười lấy điện thoại: "Để tôi gọi cậu ấy."

Anh ta gọi hỏi: "Emma, sao cậu vẫn chưa đến thế? Chỗ hẹn cách khách sạn cậu ở mấy bước thôi."

Không biết bên kia nói gì, nhưng nụ cười của anh ta dần biến mất, rồi lại cười tươi: "Được rồi được rồi, không sao, không sao, chúng ta hẹn lần sau."

Đợi khi tắt máy, Trạch Lượng nói: "Chậc, người đẹp Hạ không đến được à?"

"Cô ấy nói tối nay có việc gấp ở Bắc Kinh, vừa mới ra sân bay."

Triệu Thiên ngạc nhiên nói: "Không nói với cậu à?"

"Haha, nói là đang định gọi điện thoại cho tôi."

"Đã lâu không gặp cậu ấy rồi." Có người thất vọng.

Có người nói: "Hạ Tình đang xin lỗi mọi người trong nhóm Wechat kìa."

Trạch Lượng vào Wechat xem, vừa khéo nhìn thấy Hạ Tình gửi câu: "Xin lỗi các bạn ở Thượng Hải, vốn là hẹn mọi người hôm nay gặp, nhưng vì có việc đột xuất phải về Bắc Kinh, quên báo với mọi người."

"Xin lỗi xin lỗi nhé, bữa cơm này tớ đãi, có gì gửi hóa đơn cho mình nhé. @Khúc Minh."

Ai cũng là người trong thương trường, nên nhận ra Hạ Tinh cho Khúc Minh leo cây rồi.

Người ta đã về Bắc Kinh từ hôm qua, chắc là quên nói với anh ta.

Khúc Minh cũng phản ứng nhanh: "Chắc lúc nói điện thoại nên nghe nhầm, còn tưởng hôm nay cô ấy mới đi, nào nào, gọi món." Đưa tay gọi phục vụ.

Trạch Lượng lén đẩy Vu Đồ, nói nhỏ: "Cậu có biết hôm qua Hạ Tình về Bắc Kinh không?"

Vu Đồ chậm rãi uống trà, không phủ nhận.

"Túy Ông say không phải vì rượu, cậu ta mở cuộc họp lớp này chắc cũng vì Hạ Tình thôi." Trạch Lượng cảm thấy có thể liên kết mọi chuyện một cách logic hơn rồi: "Mời riêng Hạ Tình thì chắc chắn người ta sẽ chẳng thèm để ý, cho nên mới bảo họp lớp, nhưng tại sao lại gọi cả cậu tới, không sợ bị đem ra so sánh xấu hổ đến chết à?"

Nhưng sau đó anh đã biết tại sao Khúc Minh lại dám gọi Vu Đồ đến. Bởi vì, bây giờ người ta không xem Vu Đồ ra gì nữa.

Thức ăn vẫn chưa lên hết, Khúc Minh đã ngó sang Vu Đồ, đá điểu: "Hôm kia có gặp bạn ở lớp kế, nghe nói tháng sau Vu Đồ sang chỗ cậu ấy làm à?"

"Là ai bên lớp kế thế?" Có bạn tò mò hỏi.

"Nhậm Vọng của Trung X, học ngành đầu tư quốc tế."

Triệu Thiên hiếu kỳ: "Chẳng phải Vu Đồ ở Hàng Không Vũ Trụ à?"

"Chắc là muốn từ chức rồi chứ gì?" Khúc Minh nhìn sang Vu Đồ, trông giống kẻ cao nhìn xuống: "Nhưng mà bây giờ cậu mới ra làm, phải bắt đầu lại rồi nhỉ? Tôi nghe Nhậm Vọng nói, tiền lương như mấy đứa mới tốt nghiệp đại học đúng không?"

Mọi người đều im lặng.

Lại thấy Khúc Minh nói tiếp: "Vu Đồ này, sao cậu không đến tìm những nhà đầu tư quốc tế như chúng tôi ấy. Bên này tiền lương cao, nếu không một năm chỉ có ba trăm, năm trăm ngàn thì sao sống nổi ở đất Thượng Hải? Còn làm bên chỗ Nhậm Vọng, năm đó thành tích của cậu ta tệ cỡ nào, đám bạn học chúng tôi lúc nói cũng thấy ngại giùm đấy."

Vu Đồ không ở đây, Kiều Tinh Tinh vui vẻ điều khiển Vương Chiêu Quân đi đấu trận. Cô cảm thấy sau khi trải qua khóa huấn luyện kinh hoàng kia, thì đã có thể đi xông pha một phen.

Ai dè lại gặp phải đồng đội còn ngu hơn cả mình, hai ván liên tục bị đối phương đánh sập nhà không ngóc nổi đầu.

[FULL] EM LÀ NIỀM KIÊU HÃNH CỦA ANH - CỐ MẠNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ