Sáng sớm mùng 4 đầu năm, Kiều Tinh Tinh bị điện thoại của Vu Đồ đánh thức.
"Bên ngoài tuyết rơi rồi."
Kiều Tinh Tinh tức giận, "Anh đánh thức em làm gì."
Cho dù thanh âm của câu nói này dễ nghe như ngâm thơ cũng không thể tha thứ!
" Hử?" Giọng điệu bên kia khẽ giương lên, "Anh cho là em đã dậy rồi, trước kia 9 giờ anh đến nhà em, bây giờ 8:30, đồng hồ sinh học của em chẳng nhẽ không phải thế?"
Người đàn ông kỹ sư khoa kỹ tự kỷ luật thật đáng sợ...
"Đồng hồ sinh học của em là tùy cơ ứng biến, đêm qua chúng ta gọi điện thoại đến 2 giờ sáng!"
"Vậy thật xin lỗi, sau này anh biết rồi."
Bên kia cười khẽ, nhưng hiện giờ chẳng có tí nào dáng vẻ áy náy, "Em ngủ tiếp đi, anh đi xuống lầu quét tuyết, buổi chiều mấy giờ đi đón em?"
"Hai giờ đi."
"Bạn học?"
"Đúng vậy!" Lấy thân phận bạn học tới. Bây giờ chưa cần nói ngay cho cha mẹ rằng cô đang yêu đương đâu, sẽ rất phiền.
Bên kia thong thả thở dài.
"Anh than thở gì nha?"
Bạn học Kiều không chịu cho danh phận một chút cũng không chột dạ.
"Anh đang suy nghĩ, chừng nào thì đi nhà em quét tuyết."
"..."
Thật là phạm quy quá rồi!
Cúp điện thoại, Kiều Tinh Tinh muốn tiếp tục ngủ, lại bị một câu nói của Vu Đồ làm cho tâm rạo rực cũng không ngủ được nữa.Cô thức dậy đánh răng rửa mặt, đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tuyết trong sân một hồi, suy nghĩ dáng vẻ Vu Đồ ở dưới lầu chịu thương chịu khó xúc tuyết, vui vẻ xuống lầu ăn sáng.
Ba Kiều mẹ Kiều nhìn thấy cô hết sức kinh ngạc, "Ngày hôm qua cùng bạn học chơi muộn như vậy, dậy sớm như vậy làm gì?"
Ba Kiều phê bình nói: "Cũng về quá muộn."
Kiều Tinh Tinh bình tĩnh: "Đã lâu không gặp các bạn học mà."
Múc thêm cho cô một chén cháo nữa, ba Kiều hỏi: "Con hôm nay về Thượng Hải nhỉ, mấy giờ đi?"
"Hai giờ."
Nghe cha mẹ nhắc tới chuyện này, con ngươi Kiều Tinh Tinh khẽ chuyển, nghiêm túc nói: "Đúng rồi, con muốn tự mình lái xe trở về Thượng Hải."
"Cái gì?" Ba Kiều mẹ Kiều cực kỳ sợ hãi, "Tuyệt đối không được!"
Kiều Tinh Tinh: "..."
Mặc dù lấy lui làm tiến hù dọa bọn họ, nhưng phản ứng này của ba mẹ cũng quá khoa trương đi? Cô có bằng lái chính quy đó, tham gia chương trình tống nghệ du lịch cũng lái xe, lúc ấy còn được khen ngợi một hồi về kỹ thuật dừng xe đó.
"Tài xế của con đâu? Sao không đến đón con?" Mẹ Kiều hỏi.Kiều Tinh Tinh thuận miệng bịa một lý do, "Chuyến bay của anh ta bị hủy bỏ, tạm thời không mua được vé mới."
"Vậy để cho em họ con đưa đi, nếu không ba lái xe đưa con, dù sao con không thể tự mình lái xe." Thái độ của ba Kiều hết sức kiên quyết.
"Không muốn, vậy quá phiền toái, con có thể tự lái xe trở về." Kiều Tinh Tinh cố ý tranh luận.
"Con chạm qua tay lái mấy lần? Bên ngoài tuyết còn đang rơi, không được là không được." Ba Kiều cũng nóng nảy rồi.
Tranh luận như vậy mấy lần, Kiều Tinh Tinh "tủi thân" cúi đầu uống cháo, làm bộ chơi điện thoại, mặt đầy dáng vẻ không muốn thỏa hiệp.
Qua mấy phút, cảm giác lửa giận đã hết rồi, cô ngẩng đầu lên, hết sức vui vẻ nói với cha mẹ: "Không cần làm phiền em họ, ở trong nhóm bạn học con thấy có một bạn học cũng phải trở về Thượng Hải, để cho cậu ấy lái xe đi! Cậu ấy là tài xế lâu năm!"
Vì vậy, khi vị bạn học "thuận đường trở về Thượng Hải" xuất hiện ở cửa nhà Kiều Tinh Tinh, nghênh đón anh chính là mẹ Kiều ba Kiều vô cùng nhiệt tình nở nụ cười.
Nếu không phải thông đồng tạm thời không nói cho gia trưởng, Vu Đồ thật muốn hoài nghi mình đã tùy tiện qua ải rồi.
Mẹ Kiều đặc biệt nhiệt tình, oán trách một câu Kiều Tinh Tinh không để cho người ta vào nhà uống trà sau đó liền hỏi không ngừng, "Cháu là bạn học cao trung của Tinh Tinh à?"
"Đúng ạ, dì."
"Làm việc ở Thượng Hải?"
"Vâng ạ."
"Làm gì vậy?"
"Ở Sở nghiên cứu hàng không vũ trụ."
"Chế tạo tên lửa vệ tinh nha, không tệ không tệ."
Mẹ Kiều càng hỏi càng có tinh thần, thật là có khuynh hướng không dừng được, Kiều Tinh Tinh không khỏi vui mừng vì mình kéo hành lý tới mở cửa, nếu không mẹ cô có thể hỏi ít nhất nửa giờ.
Cô vội vàng đem hành lý cùng chìa khóa xe kín đáo đưa cho Vu Đồ, mở cửa xe thúc giục: "Lên xe đi, ba mẹ, bọn con đi nha, bạn học của con trở về Thượng Hải còn có việc đấy."
"Được được, đi đường cẩn thận đó."
Xe hơi trong ánh mắt của cha mẹ Kiều gia rời đi. Vu Đồ hỏi Kiều Tinh Tinh."Em nói thế nào với ba mẹ?"Sao họ không hoài nghi mà còn mặt còn đầy ý cảm tạ?
"Lạt mềm buộc chặt nha~" Dĩ nhiên còn có kỹ năng diễn xuất vân đạm phong khinh đặc biệt không để lại dấu vết của cô!
Người căn bản không ở trong nhóm bạn học là Kiều Tinh Tinh đắc ý đem quá trình mình cùng cha mẹ đấu trí so dũng khí miêu tả một lần, nói xong chờ Vu Đồ khen cô, kết quả lại thấy Vu Đồ mặt đầy suy nghĩ sâu xa.
Kiều Tinh Tinh: "... Anh có ý gì đấy?"
Vu Đồ nói: "Không có gì, nhờ tới lúc em lừa anh đi sửa máy lọc không khí."
Kiều Tinh Tinh: "..."
"Thuận thế liền nghĩ tới sau này phần lớn thời gian người ở chung với em là anh, anh cảm thấy mình nên có chuẩn bị tâm lý."
Kiều tiểu thư chủ ý quỷ quái nhiều vô số kể, kỹ năng diễn xuất lại tốt, Vu Đồ cảm thấy cuộc sống của mình sau này hẳn sẽ tràn đầy... kinh ngạc vui mừng?
"Rất không tình nguyện hử?"
"Sao lại thế." Vu Đồ lập tức chối.
Nhưng biểu tình của anh nhìn qua rất miễn cưỡng nha thầy Vu~ Chẳng qua Kiều Tinh Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút mong đợi. Cảm giác thành tựu khi lừa gạt Vu Đồ so với cha mẹ chắc sẽ cao hơn, thật là nghĩ đến liền nóng lòng muốn thử.
Cô phấn chấn lên tiếng: "Em sẽ cố gắng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] EM LÀ NIỀM KIÊU HÃNH CỦA ANH - CỐ MẠN
RomanceEM LÀ NIỀM KIÊU HÃNH CỦA ANH Tác giả:Cố Mạn Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị, Võng Du Trạng thái:Full Số chương: chính văn 37/37 bản Trung, 15 phiên ngoại. Editor: Mạc Dương Minh Khuê (C1- C13), Ye (C14 đến hết) Kỹ sư hàng không vũ trụ x nữ minh tinh, trư...